...
Tuy nhiên, người đàn ông bên cạnh đã nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại và thậm chí cố gắng giấu cô sau lưng.
Nguyễn Tri Hạ hơi ngạc nhiên về động tác của Lê Quốc Nam, cô khẽ dừng lại một lát. Trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp, cô không hề kháng cự mà nhẹ nhàng núp sau lưng anh ta, không nói một lời.
Khi thấy cô gái đã trốn sau lưng mình, anh ta quay đầu lại cười với Tư Mộ Hàn: “Đã là người sắp kết hôn rồi, còn muốn khiến em gái tôi thành kẻ thứ ba sao? Tư Mộ Hàn, anh nên biết đối nhân xử thế tốt một chút đi. Anh không đau lòng cho Tri Hạ thì vẫn còn tôi đau lòng. Nhưng mà anh cũng thật can đảm đấy, làm trò bẩn thỉu với Tri Hạ trước mặt Nguyễn Kiến Định như thế này, quên mất trước kia bị đánh như thế nào rồi đúng không?” Tư Mộ Hàn ảm đạm nhìn Lê Quốc Nam: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Hồi đó, Tư Mộ Hàn cũng coi như là lớn lên cùng Nguyễn Kiến Định và Lê Quốc Nam. Thành phố này lớn ngần này, những người có gia thế tương đương nhau cũng chỉ có mấy người. Hơn nữa, lúc đó anh vẫn là vị hôn phu của Nguyễn Tri Hạ, Nguyễn Kiến Định không quen nhìn anh lúc nào cũng quấn quít lấy Nguyễn Tri Hạ nên đã cùng Lê Quốc Nam và một số người nữa đánh Tư Mộ Hàn.
Đương nhiên loại thủ đoạn này cũng không còn tác dụng sau khi anh được mười ba tuổi.
Lần này bị Lê Quốc Nam nhắc lại, đôi mắt của Tư Mộ Hàn càng trở nên tối hơn.
Sắc mặt của Lê Quốc Nam cũng có chút thay đổi, trong lòng rất ngồn ngang nhưng mặt vẫn không thể hiện ra điều gì: “Tư Mộ Hàn, anh không thể cho em gái của tôi hạnh phúc, vậy nên đừng dây dưa nữa, Tri Hạ không có thời gian ở đây đùa giỡn với anh đâu.” Tư Mộ Hàn như vừa nghe thấy một câu chuyện buồn cười: “Lê Quốc Nam, tôi không thể cho Nguyễn Tri Hạ hạnh phúc, chẳng lẽ anh
có thể sao? Anh không biết bây giờ nhà họ Lê đang có thái độ như thế nào sao?” Khuôn mặt của Lê Quốc Nam chợt lạnh xuống, còn định nói mấy câu thì lại bị Nguyễn Tri Hạ cắt ngang: “Tư Mộ Hàn, đủ rồi đấy! Vô cớ gây sự cũng phải có mức độ chứ.” Cô bước tới từ phía sau Lê Quốc Nam, cau mày và đẩy Lê Quốc Nam ra, ra hiệu cho anh ta đưa Nguyễn Kiến Định đi trước.
Lê Quốc Nam cau mày: “Anh sẽ đợi em đi cùng. Anh không yên tâm để lại em một mình.”
“Anh Nam, anh đưa anh trai em ra xe đợi em trước đi, ở đây ồn ào lắm, anh trai em là người thích yên tĩnh, sợ là không chịu nổi tiếng ồn này đâu.” Nguyễn Tri Hạ vỗ vai Lê Quốc Nam rồi mỉm cười.
Thấy hai người nói chuyện như không có người bên cạnh, sắc mặt của Tư Mộ Hàn lập tức đen lại, không để ý đến Quốc Nam Hưng, anh bước lên trước nhanh chóng nắm lấy cánh tay Nguyễn Tri Hạ: “Nguyễn Tri Hạ, em thật sự phải tuyệt tình như vậy sao?” Đôi mày thanh tú của Nguyễn Tri Hạ nhíu lại, cô không muốn ở bên cạnh Tư Mộ Hàn, cô cũng không có lý do gì để ở bên cạnh Tư Mộ Hàn, nhưng cô cũng biết rõ Tư Mộ Hàn, chắc chắn bây giờ anh đang rất tức giận. Mặc dù có lẽ Nguyễn Tri Hạ biết tại sao anh lại tức giận như vậy, nhưng lần này cô cũng sẽ đưa Nguyễn Kiến Định rời khỏi đây dù có thể nào đi nữa.
Tình hình hiện tại đối với cô rất không thuận lợi, sau khi cân nhắc nhiều lần, Nguyễn Tri Hạ cũng không thoát khỏi tay của Tư Mộ Hàn, gật đầu với Lê Quốc Nam, ngỏ ý không có chuyện gì đâu rồi lại kéo Tư Mộ Hàn đến ghế sô pha: “Tư Mộ Hàn, anh hẳn nên biết tôi là người như thế nào. Tôi không muốn sống một cuộc đời như vậy.
Chúng ta ngay từ đầu đã nói rõ ràng rồi, bây giờ anh lại định đổi ý sao?” Tư Mộ Hàn thấy cô kéo mình đi nên tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, nhưng nhìn thấy Lê Quốc Nam không chỉ đưa Nguyễn Kiến Định di, mà còn liếc mắt đưa tình với Nguyễn Tri Hạ, cả người anh lại càng thêm khó chịu.
Anh đột nhiên ôm Nguyễn Tri Hạ vào lòng, cả người ngã lên ghế sô pha, mặc kệ Lê Quốc Nam còn ở trong phòng, anh cúi người trực tiếp hôn lên môi cô một cái, sau đó đắc ý nhìn về phía Lê Quốc Nam đang nhíu mày.
Nguyễn Tri Hạ bất lực, không biết người đàn ông này lại phát điên lên vì cái gì, cô rút một tay ra rồi tùy ý đẩy mặt anh ra để giải thoát cho chính mình.
“Không phải trước đây em thích lắm sao, Tri Hạ?” Anh khẽ thở hổn hển, cả người dính chặt vào thân thể cô như không có xương, dáng vẻ này khiến Nguyễn Tri Hạ sửng sốt một hồi.
“Suýt…”
Khóe miệng của Nguyễn Tri Hạ bất giác co giật, vết thương trên môi đã bắt đầu đóng vảy lại lần nữa vỡ ra, khuôn mặt co rúm lại vì đau, bàn tay nhỏ bé lơ đễnh che lấy môi, trên má nổi lên những vết ửng hồng, mê hoặc đến mức khiến cho Tư Mộ Hàn muốn dừng lại nhưng không dừng được.
Anh đưa tay xoa xoa khuôn mặt trắng trẻo và mịn màng của Nguyễn Tri Hạ, giọng điệu trở nên dịu dàng hơn: “Tại sao em lại muốn nhận tiền của Trần Mộc Châu? Rõ ràng trước mắt em có sự lựa chọn tốt hơn mà, Nguyễn Tri Hạ, nhà họ Lê không phải là lựa chọn tốt đâu. Đã nhiều năm như vậy, Lê Quốc Nam đến bây giờ còn không tự nuôi được bản thân, huống chỉ là giúp em. Ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, tại sao em vẫn không thông minh lên chứ…” Cuối cùng thì Nguyễn Tri Hạ cũng biết thế nào là chọc vào tổ ong vò vẽ, việc cô đã nhận tiền của Trần Mộc Châu khiếc lòng tự trọng của một người đàn ông nào đó cũng không chịu được.
Loại chuyện này, cho dù cô nói dễ nghe cỡ nào, bất cần đến mức nào, nhưng Nguyễn Tri Hạ thà rằng Tư Mộ Hàn không biết, không biết cô rời xa anh lại sống chật vật như vậy.
Trái tim dường như đang bị kìm hãm bỗng nhiên đau đớn, cô vẫn chưa học được cách để trái tim mình không bị tổn thương sau bao nhiêu « nam.
...