Chương 3829


...

“Mộ Hàn, quản gia nói với em hôm nay anh không về nhà. Sao giờ anh lại ở đây?” Đợi sau khi thân nhiệt của bản thân hạ xuống, lau hết mồ hôi, Nguyễn Tri Hạ mới miễn cưỡng hồi phục lại tinh thần, hai tay vô thức vòng lấy cổ anh, dựa sát vào người anh nói. Trên người cô tràn ngập mùi của sữa, giống như con mèo mẹ mới sinh, đang kêu meo meo.

“Nhớ em rồi, cho nên trở về thăm em. Tối hôm qua, chuyện anh nói với em thế nào rồi? Cục cưng của anh bằng lòng cho anh cơ hội ở bên em từng giây từng phút chứ? Hoặc là nói em bằng lòng ở bên cạnh anh từng giây từng phút không?”

Sự mơ hồ của cô gái nhỏ mới vừa trôi qua, lúc này phản ứng vẫn còn hơi chậm. Tư Mộ Hàn cũng không nóng vội, vừa chơi đùa ngón tay thon dài của cô, vừa hôn lên vành tai cô, thỉnh thoảng xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cô, bận rộn không dứt.

Chỗ này bị nặn, chỗ kia bị xoa, Nguyễn Tri Hạ cũng không cảm thấy khó chịu, mà ngược lại lại nhắm mắt, nhẹ nhàng dựa trong lòng anh, trông lại có vẻ giống như đang hưởng thụ. Mất mộng lúc, trong não bộ đã có phản ứng lại, cô mới nhớ ra phải trả lời câu hỏi của anh.

Xoay người, vị vào vai anh, cô nhỏ giọng nói: “Nếu Mộ Hàn muốn em ở bên cạnh anh thì đương nhiên là được. Có điều, để Tinh Hòa ở nhà, em không yên tâm. Lúc con bé tỉnh, phải bảo quản gia đưa con bé đến cho em xem.” Giọng cô dịu dàng. Nhe trong giọng nói dịu dàng này lại giống như đang làm nũng, đương nhiên Tư Mộ Hàn sẽ không không đồng ý, anh gật đầu đồng ý với cô.

“Được rồi, anh có việc gì thì anh đi làm việc của anh đi. Em và Tinh Hòa sẽ ngoan ngoãn ở nhà đợi anh.” Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu, hôn lên khóe môi anh. Cô hơi híp mắt lại, động tác lưu loát trượt từ trên người anh xuống, sau đó nhanh như bay chạy ra ngoài.

Trong dáng vẻ vô cùng linh hoạt, giống như vừa rồi hòa toàn là đang chơi đùa với anh vậy. Nhất thời, Tư Mộ Hàn cũng không phân rõ được là rốt cuộc cô ngốc nghếch hay lanh lợi. Anh không nghĩ nhiều nữa, lắc lắc đầu, đứng dậy đi sang ngôi nhà bên cạnh. Tư Mộ Hàn tính toán thời gian, có lẽ Dương Minh Hạo cũng đã tỉnh lại rồi. Hỏi xong sớm thì anh cũng có thể sớm trở về với cô gái nhỏ này. Anh không có nhiều thời gian để ở đây tiêu tốn với ông ta.

Lúc anh đến, Nguyễn Kiến Định đã đứng bên giường bệnh, đã bắt đầu rồi. Dương Minh Hạo đã tỉnh lại, tuy trông có vẻ không có tinh thần lắm, nhưng chỉ cần ông ta có thể nói chuyện, những người khác cũng sẽ không để tâm.

Anh cũng không đi xem thử tiến độ bên phía Giang Húc Đông thế nào. Đương nhiên Công tước Otto hiểu nhiều hơn anh. Nếu như đến ông ta cũng không thể hỏi ra điều gia thì ai qua đó cũng chẳng qua là gây thêm phiền phức mà thôi.

“Dương Thừa Húc ở đâu? Rốt cuộc thứ mà ông muốn có được từ chỗ Abel là thứ gì? Dương Minh Hạo, có vài chuyện, ông có nói hay không thì chúng tôi cũng đều sẽ biết được. Chỉ có điều là quá trình phiền phức hay đơn giản mà thôi. Giờ ông nói ra, nói không chừng tôi còn có thể giúp cho ông. Nếu như để tôi tự mình điều tra ra, hậu quả sẽ không phải điều ông muốn nhìn thấy đâu. Tốt nhất là ông tự mình nghĩ cho kỹ đi.”

Sau khi đứng một lúc, Nguyễn Kiến Đinh ngồi xuống, khoanh chân, mặt không biểu cảm, hỏi.

Tư Mộ Hàn đi qua ngồi ở một bên khác, liếc nhìn anh ta một cái, chẳng nói lời nào. Hai người ăn ý gật gật đầu.

“Nếu như các cậu có thể điều tra ra được thì cần già phải đến nói với tôi những lời này? Nguyễn Kiến Định, chúng ta cũng cói là người quen cũ, cũng không cần giở trò như vậy với tôi chứ? Khụ, khụ khụ khụ…” Vừa nói, Dương Minh Hạo vừa giữ lấy miệng ho. Trông ông ta giống như sắp ho ra cả phổi vậy. Cả khuôn mặt trắng bệch, sắc mặt ảm đạm, yếu ớt.

Tư Mộ Hàn không gay gắt. Nhìn theo trạng thái hiện giờ của ông ta, có thể kiên trì qua một tuần cũng có phần khó. Thời gian không đợi người, bất kể thế nào thì trong thời gian này cũng bắt buộc phải tìm ra được Dương Thừa Húc. Diệt cỏ không diệt tận gốc, mùa xuân tới rồi lại sinh sôi.”

“Dương Thừa Húc không phải con trai ruột của ông phải không? Dương Minh Hạo, nuôi con giúp người ta mà còn có thể tận tâm nuôi dưỡng như vậy, chắc cũng chỉ có mình ông thôi nhỉ? Để tôi đoán thử xem, rốt cuộc Abel là lấy gì uy hiếp ông?

...