...
Tề Thành ấn người Lưu Chiến Hằng xuống đất, bẻ hai tay anh ta ra sau, thấp giọng hỏi: “Đến đây làm gì?”
Nguyễn Tri Hạ bước đến, ngồi xuống trước mặt Lưu Chiến Hằng: “Lưu Chiến Hằng, có chuyện gì mà gấp gáp tìm đến tận đây vậy? Nói ra nghe xem nào.”
Lưu Chiến Hằng thật ra là một người rất điềm tĩnh.
Chuyện anh ta đến tìm Nguyễn Tri Hạ rất bình thường, nhưng lén lút vào phòng làm việc của cô, thì mọi chuyện không còn đơn giản như vậy nữa.
Nguyễn Tri Hạ nghi ngờ mục đích đến đây của Lưu Chiến Hằng, không phải đơn giản như trước kia chỉ là uy hiếp cô, hoặc là nói ra những lời nặng nề.
Lưu Chiến Hằng cắn răng, hai con ngươi nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tri Hạ, đáy mắt là những tia máu đỏ lừ, gương mặt trông càng có vẻ dữ tợn.
Một Lưu Chiến Hằng như vậy, cũng là lần đầu tiên Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy.
Mất đi bình tĩnh, giống như một con sói đang phẫn nộ.
Nhưng có một điểm không đáng được đồng tình.
“Có phải cô bảo Tư Mộ Hàn bắt Loan Loan đi hay không! Có phải không!” Lưu Chiến Hằng gào lên.
Giọng nói rất lớn, khiến cho tai của Nguyễn Tri Hạ cũng cảm thấy đau nhói.
“Không tìm thấy Lưu Loan Loan?” Nguyễn Tri Hạ có phần kinh ngạc.
Buổi tối hôm trước, Tư Mộ Hàn còn nói anh sẽ không đối phó với Lưu Chiến Hằng nữa.”
Nhưng bây giờ lại không tìm thấy Lưu Loan Loan.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ tin tưởng Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn sẽ không sử dụng thủ đoạn như vậy, nhất định không.
“Giả vờ cái gì? Là Tư Mộ Hàn sai người bắt đi phải không? Kêu anh ta ra đây đối chất với tôi, bắt em gái của tôi đi là có ý gì? Con bé chỉ là một người bệnh!”
Lưu Chiến Hằng thật sự mất đi lí trí, anh ta đã mất đi sự bình tĩnh và thông minh ngày thường.
Đằng sau vang lên tiếng Thời Dũng đóng cửa.
Phía sau, Thời Dũng khẽ hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Bảo vệ lên rồi, có cần gọi bọn họ vào không?’
Nguyễn Tri Hạ không lập tức trả lời Thời Dũng, thờ ơ nhìn Lưu Chiến Hằng: “Bệnh nhân? Bệnh nhân thì giỏi lắm à?”
“Hạ Hạ cũng chỉ là một đứa trẻ, sao anh vẫn có thể xuống tay?” Nguyễn Tri Hạ không kiềm chế nổi cao giọng hỏi.
“Đó là Tư Mộ Hàn nợ tôi! Anh ta nợ tôi!” Lưu Chiến Hằng hét lớn: “Bố tôi xuất phát từ ý tốt muốn báo cảnh sát, liền bị bọn chúng xông ra giết chết! Bọn chúng là người tốt sao? Nhưng người tốt thì chết rồi!”
Chuyện này, trước đây Lưu Chiến Hằng có nhắc đến với Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ cười lạnh: “Vì thế cho nên anh lúc nào cũng chống lại Tư Mộ Hàn? Nhưng bọn họ là do Tư Mộ Hàn hại chết sao? Tư Mộ Hàn cũng chỉ là một người bị hại.”
“Có người nào bị hại mà sống được vui vẻ như Tư Mộ Hàn không, có vợ có con gái, hạnh phúc viên mãn?” Ánh mắt Lưu Chiến Hằng ngoại trừ thù hận còn có ghen tị: “Sau khi bố mẹ và em trai qua đời, tôi sống người không ra người, ma không ra ma, em có biết tôi trưởng thành như thế nào không? Tôi sống đến ngày hôm nay đã trải qua những gì, em biết không!”
“Chúng ta đều là những người bị hại trong vụ án này, dựa vào đâu Tư Mộ Hàn lại có thể sống tốt hơn tôi? Dựa vào đâu anh ta có thể được cứu về có một cuộc sống hạnh phúc, còn tôi cố gắng hết sức cũng không thể tốt bằng anh ta…”
Ánh mắt của Lưu Chiến Hằng hiện lên vẻ căm hận không cam chịu.
“Tư Mộ Hàn dựa vào đâu!”
Lưu Chiến Hằng dường như tìm được chỗ phát tiết, trừng lớn mắt tiếp tục nói: “Năm đó ở con đường cũ ấy, ngoại trừ Tư Mộ Hàn, còn có tôi! Nhưng em chỉ nhìn thấy Tư Mộ Hàn! Chỉ đưa cây bút ấy cho anh ta! Sao em lại không nhìn thấy tôi chứ?”
“Lúc còn bé em rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức khiến người ta vừa nhìn đã thích. Lúc ở châu Âu gặp được cô, tôi chỉ cần nhìn qua liền có thể nhận ra cô.”
Lưu Chiến Hằng nhằm vào Tư Mộ Hàn mọi nơi, hóa ra còn là vì ghen ghét.
...