...
Thái độ của Tư Mộ Hàn đã khiến cô hoàn toàn mất đi bình tĩnh, khóc lóc nói: “Đình Kiên, anh nghe em giải thích, khi đó em còn trẻ chưa hiểu chuyện, anh cũng qua tuổi trẻ rồi, nếu anh yêu em chắc chắn sẽ hiểu được em…”
“Hiểu cô?” Tư Mộ Hàn cười lạnh: “Tôi bảo cô lẳng lơ cùng mấy người đàn ông đó sao?”
“Không phải, không phải…” Lúc này Tô Miên đã mất bình tĩnh, hoàn toàn không biết mình có thể nói điều gì nữa.
Tư Mộ Hàn đã mất hết kiên nhẫn, anh không muốn nhìn thấy mặt Tô Miên nhìn thấy mặt Tô Miên thêm nữa.
Anh không để ý Tô Miên đang khóc lóc cầu xin, đứng dậy đi ra ngoài.
Bóng dáng cao lớn vừa lãnh khốc lại vừa tuyệt tình. . truyện ngôn tình
Tô Miên biết nếu giờ cô để Tư Mộ Hàn đi, chắc chắn cuộc đời cô sẽ mất đi cơ hội làm phu nhân tổng giám đốc Tư Thị.
Cô không quan tâm đến dáng vẻ của mình, trực tiếp xông tới ôm chân Tư Mộ Hàn: “Cầu xin anh, coi như anh nể tình đứa bé trong bụng em mà tha thứ cho em được không? Sau này chúng ta ở bên nhau thật vui vẻ…”
Tư Mộ Hàn không hề động lòng với câu nói này của Tô Miên, anh nhấc chân đá cô ta: “Cô xác định đứa bé trong bụng cô là của tôi sao?”
Tô Miên đập vào ghế sofa, không kịp nghĩ tới đau đớn, lại bò đến chỗ Tư Mộ Hàn: “Đương nhiên là của anh rồi!”
Trong phòng có người giúp việc và vệ sĩ, đều là người Tư Mộ Hàn mang đến, Tư Mộ Hàn cho họ một ánh mắt, bọn họ liền hiểu bước tới ngăn cản Tô Miên đang muốn tới gần Tư Mộ Hàn.
“Phụ nữ giống như cô không xứng sinh con cho tôi.” Giọng điệu Tư Mộ Hàn thâm trầm bỏ lại câu nói này rồi rời đi.
Chú rể và cô dâu không ở đây, cuối cùng người chủ trì đại cục là Thời Dũng.
Thời Dũng rất có kinh nghiệm trong việc xử lý những tình huống cấp bách này, xảy ra chuyện mất mặt như vậy, nhưng Thời Dũng rất bình tĩnh sắp xếp mọi chuyện.
Những bàn khác đang nhỏ giọng bàn tán.
Chỉ có bàn Nguyễn Tri Hạ là yên tĩnh, mỗi người đều có tâm sự riêng.
Thẩm Lệ ăn chậm rãi, cô có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Nguyễn Tri Hạ, nhưng bị vướng phải hoàn cảnh không thích hợp để lên tiếng, cho nên cô chỉ có thể ăn liên tục.
Cho dù hôm nay đã xảy ra chuyện như vậy, nhưng vì chủ nhân là Tư Mộ Hàn cho nên không ai dám đi trước.
Một lát sau, Thẩm Lệ thật sự không thể ăn được nữa, cô nhỏ giọng nói với Nguyễn Tri Hạ: “Chúng ta đi thôi!”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu, cầm túi xách đi ra ngoài.
Hai cô là nhóm người đầu tiên bước ra ngoài.
Nguyễn Tri Hạ và Thẩm Lệ vừa đi, đương nhiên Cố Tri Dân cũng đi theo, Hạ Thời Yến và Lưu Chiến Hằng cũng không nói gì nhau, hai người đều đứng dậy rời đi.
Vừa bước ra ngoài, Thẩm Lệ đã không kịp chờ đợi hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Rốt cuộc cậu lấy đoạn video này từ đâu vậy?”
“Tớ lấy từ nước ngoài.”
Nguyễn Tri Hạ trả lời rất ngắn gọn, Thẩm Lệ không hài lòng với câu trả lời này: “Cậu nói cụ thể hơn đi.”
“Cụ thể hơn chính là… trên đời này không có việc gì khó, chỉ sợ người có lòng.” Nguyễn Tri Hạ nói xong thì bước vào thang máy.
Thẩm Lệ cũng bước vào thang máy, Cố Tri Dân từ phía sau đuổi tới: “Này, đợi anh với!”
Thẩm Lệ hừ mũi, nhấn nút đóng cửa thang máy vang lên tiếng “lách cách”.
Nguyễn Tri Hạ bật cười, đưa tay nắm cổ tay cô, nhấn nút mở thang máy, đợi Cố Tri Dân bước vào.
Khi Cố Tri Dân bước vào, Nguyễn Tri Hạ thấy Lưu Chiến Hằng ở cách đó không xa, lần này đến lượt cô điên cuồng nhấn nút đóng cửa thang máy.
Cũng maytrước khi Lưu Chiến Hằng bước vào cửa thang máy đã khép lại, bắt đầu đi xuống.
Ba người đứng trong thang máy yên lặng trong chốc lát, Cố Tri Dân dò hỏi: “Tri Hạ, em…”
...