Chương 1734


...

Tư Mộ Hàn đột nhiên cười một tiếng: “Được lắm, em dám gài bẫy tôi!”

Giống như quá tức giận, anh lặp lại một lần: “Được lắm!”

Nguyễn Tri Hạ chỉ mỉm cười nhìn anh: “Tôi từng cho rằng chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời, cho đến khi cái chết tách rời chúng ta. Nhưng chính anh là người không cần tôi, tôi đây cũng không cần anh nữa, tôi bây giờ chỉ muốn Hạ Hạ. Chúc anh và Tô Miên bên nhau trọn đời.”

Tư Mộ Hàn không nói gì nữa, bình tĩnh nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ biết, bây giờ thuốc đã bắt đầu phát tác, anh hoàn toàn không có sức lực làm gì hết. Cô cầm túi của mình, đứng dậy, cuối cùng nhìn Tư Mộ Hàn một cái, không chút lưu luyến đi tới cửa.

“Nguyễn Tri Hạ!” Phía sau truyền đến âm thanh nghiến răng nghiến lợi của Tư Mộ Hàn.

Nguyễn Tri Hạ duỗi thẳng lưng, đẩy cửa rời khỏi.

Cô vừa đi xong, Tư Mộ Hàn không có sức lực làm gì chậm rãi ngồi thẳng người, duỗi tay hất văng ly rượu trước mặt.

Nguyễn Tri Hạ dám chắp tay đưa anh cho kẻ khác!

Chuyện này, anh nhớ kỹ.

Nguyễn Tri Hạ đứng ngoài cửa nghe được động tĩnh bên trong, biểu cảm trên mặt không thay đổi nhiều lắm, chỉ lạnh thêm vài phần. Tô Miên mãi không tới, Nguyễn Tri Hạ đành gọi điện thoại cho cô ta. Gọi được một lúc vẫn không có người bắt máy. Tô Miên sao còn chưa tới nữa? Chuyện này họ đã lên kế hoạch từ trước, Tô Miên hẳn phải nhiệt tình tham gia mới đúng.

Không lâu sau, bóng dáng Tô Miên xuất hiện ở ngã rẽ, bên cạnh cô ta còn có một y tá.

Nguyễn Tri Hạ thấy Tô Miên đi tới, tâm trạng cô không tốt lên mà còn xấu đi. Cô lắc lắc đầu, chối bỏ suy nghĩ vì sao trong lòng cô lại bất an như vậy, loại bỏ hết những suy nghĩ dư thừa, chỉ để mình suy nghĩ chuyện này.

Sau khi Tô Miên đến gần, Nguyễn Tri Hạ lạnh nhạt nhìn cô ta: “Sao giờ mới đến?”

Tô Miên liếc Nguyễn Tri Hạ một cái, giọng điệu khinh thường: “Chân tôi còn đang bị thương, gậy chống còn không có, chậm một chút thì có sao?”

Tuy Tô Miên vẫn luôn coi Nguyễn Tri Hạ là đối thủ một mất một còn, nhưng cô ta rất rõ ràng, Nguyễn Tri Hạ là người đáng tin cậy. Huống chi lần này còn vì con gái Tư Nguyễn của cô, cô nhất định sẽ tận tâm tận lực làm tốt chuyện này.

Mắt thấy cái danh vợ của tổng giám đốc Tư Thị đã ở trong tay, cô ta lại không nóng nảy như vậy nữa. Cô ta sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để dẫm đạp lên Nguyễn Tri Hạ. Tô Miên chậm rãi nhếch môi, cười độc ác: “Cô giúp tôi đưa anh ấy đến phòng đi, chân tôi không tiện.”

Tay Nguyễn Tri Hạ đặt bên người vô thức nắm chặt lại, cô cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Tô Miên: “Sao cô không để tôi giúp cô ngủ với anh ấy luôn luôn đi, đỡ phải làm phiền đến cô?”

Tô Miên nghe vậy, tức giận trừng mắt với cô: “Nguyễn Tri Hạ! Chú ý thái độ nói chuyện của cô! Cô bây giờ đang nhờ vả tôi đấy!”

“Cô cũng có thể không làm!” Nguyễn Tri Hạ lấy điện thoại ra: “Tuy Tư Mộ Hàn bây giờ không quá tỉnh táo, nhưng nếu tôi gọi cho bác sĩ của anh ta, hoặc là 120, hẳn có thể giúp anh ta tỉnh lại nhanh chóng.”

Tô Miên hoảng hốt, vội vã cướp điện thoại đi, lớn tiếng nói: “Cô điên rồi sao!”

Nguyễn Tri Hạ không chớp mắt, lạnh lùng nói với Tô Miên: “Không phải là cô không làm sao?”

“Cô…” Tô miên bị cô làm cho tức nghẹn nói không ra lời.

Rõ ràng là quan hệ hợp tác nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn ép cô ta, loại cảm giác này khiến cô ta cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng trước mắt cô ta không còn cách khác, chỉ có thể để Nguyễn Tri Hạ tùy ý bắt nạt.

“Muốn làm thì nhanh vào đi, tôi đi đây, chờ kết quả của cô.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, lấy điện thoại trong tay Tô Miên, xoay người nhanh chóng rời đi.

Ở trong mắt Tô Miên, Nguyễn Tri Hạ lúc này vô cùng chật vật.

Dứt tay đem Tư Mộ Hàn đưa đến tận tay cô ta, trong lòng Nguyễn Tri Hạ hẳn không dễ chịu đâu? Tô Miên nở một nụ cười vì đạt được ý đồ, đẩy cửa bước vào.

Trên mặt đất đầy mảnh thủy tinh, thức ăn trên bàn hình như không động vào nhiều lắm, mà Tư Mộ Hàn đang ngửa đầu ngồi trên ghế sô pha, cúc áo sơ mi mở ra vài cái, để lộ phần lớn vòm ngực rắn chắc. Anh hơi híp mắt, hô hấp dồn dập, thoạt nhìn rất khó chịu.

Tô Miên chống gậy đi tới, dịu dàng hỏi: “Đình Kiên, anh sao vậy?”

Tư Mộ Hàn im lặng, không động đậy chút nào, nếu không có hơi thở nặng nề của anh, Tô Miên nhất định cho rằng anh đã ngủ rồi.

...