...
“Là cháu, bây giờ chú đang ở đâu thế, chú có thời gian không, chú cháu mình gặp nhau tán gẫu một lúc nhé?” Trí nhớ của Tư Mộ Hàn về Trần Minh Hoàn dừng lại ở rất nhiều năm trước, nhưng anh biết, Trần Minh Hoàn sẽ không từ chối mình.
Trần Minh Hoàn trầm mặc một lát, sau đó mới lên tiếng: “Dĩ nhiên là được, nhưng chú không thể về thành phố Hà Dương.”
“Cháu đang ở nước M, ở trong nhà của chú.”
Đầu dây bên kia lại trầm mặc.
Tư Mộ Hàn không thúc giục Trần Minh Hoàn, anh chỉ yên lặng chờ đợi câu trả lời chắc chắn của ông.
“Được rồi, buổi triển lãm tranh của chú sẽ kết thúc vào xế chiều ngày hôm nay, buổi tối chú sẽ về nhà, nhưng chuyện này cháu đừng nói cho cô biết nhé.”
“Cháu biết rồi.”
Buổi tối Trần Minh Hoàn có thể trở về, như thế rất tốt.
Sau khi cúp điện thoại, Tư Mộ Hàn hơi nheo mắt, trong đầu nhớ lại câu nói của Trần Minh Hoàn: “Đừng nói cho cô biết.”
Nếu như cẩn thận phân tích, trong câu nói này chứa đựng rất nhiều nội dung.
Không nói cho Tư Liên biết chính là điều kiện kiên quyết để Trần Minh Hoàn đồng ý nói chuyện với Tư Mộ Hàn.
Thế nhưng, từ đầu đến cuối, Tư Mộ Hàn không hề nhắc đến việc mình muốn nói là gì.
Hiển nhiên, Trần Minh Hoàn biết Tư Mộ Hàn muốn tìm ông để nói về chuyện gì.
Đây là sự ăn ý giữa những người thông minh.
Lúc chạng vạng tối, Tư Mộ Hàn và Trần Minh Hoàn gọi điện thoại thêm một lần nữa, hẹn gặp mặt ở một quán café.
Lúc Tư Mộ Hàn đến nơi là sáu giờ.
Anh gọi một cốc café, ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, từ chỗ này có thể nhìn thấy vị trí cửa bãi đỗ xe, chờ Trần Minh Hoàn đến.
Anh chờ được nửa tiếng, đột nhiên nghe thấy vài tiếng thét lên.
Sau đó là những tiếng ồn ào và bước chân dồn dập.
“Trời ơi, có người bị xe đâm trúng!”
“Người kia sao rồi?”
“Nhanh gọi xe cấp cứu.”
Tư Mộ Hàn nhíu mày, lúc đầu anh không quá để ý đến chuyện này.
Bỗng nhiên, anh giống như nhớ tới điều gì đó, đứng bật dậy, nhanh chóng đi ra ngoài.
Anh đẩy đám người ở phía trước, đi đến trước mặt người bị xe đâm.
Người bị xe đâm trúng là một người đàn ông trung niên, chiếc áo sơ mi trắng trên người ông đã bị máu nhuộm đỏ, chỉ có phần cổ áo còn giữ được màu trắng, cả gương mặt bị đâm đến mức gần như không nhận ra được.
Tư Mộ Hàn ngồi xổm xuống, anh đưa tay ra lau vết máu trên mặt ông, loáng thoáng có thể nhận ra gương mặt lúc đầu của ông.
Người đàn ông này chính là Trần Minh Hoàn!
Động tác của Tư Mộ Hàn hơi dừng lại, gọi một tiếng: “Chú? Trần Minh Hoàn?”
Người đàn ông nằm trên mặt đất bỗng nhiên nhúc nhích ngón tay, sau đó không có tiếng động gì nữa.
Bên cạnh có người lấy ví tiền của Trần Minh Hoàn ra, nhìn thẻ căn cước rồi nói: “Người đàn ông này tên là Trần Minh Hoàn.”
“Trời ơi, ông ấy chính là họa sĩ Trần Minh Hoàn sao?”
“Con gái tôi vẫn luôn muốn được đi xem triển lãm tranh của ông ấy.”
...