Chương 1997


...

Anh không thể để Nguyễn Tri Hạ chết.

Dù chp anh chết, cũng không thể để Nguyễn Tri Hạ xảy ra chuyện.

“Thế thì anh để cho em vào bếp.” Nguyễn Tri Hạ ngước mắt lên nhìn anh, trong ánh mắt không hề có một chút cảm xúc nào, chỉ còn lại sự lạnh lẽo.

“Không được.” Câu trả lời của Tư Mộ Hàn vẫn giống như trước đây, không có chút rộng rãi nào.

Nguyễn Tri Hạ hít một hơi thật sâu, đang định mở miệng ra nói thêm, nhưng liếc thấy Tư Nguyễn đang lùi lại phía sau ghế cách đó không xa.

Sắc mặt của cô thay đổi, đóng băng ngay tại chỗ.

Cô cực kỳ không muốn Tư Nguyễn nhìn thấy cô cãi nhau với Tư Mộ Hàn.

Nhưng Tư Nguyễn đã nhìn thấy rồi.

“Tư Nguyễn.” Nguyễn Tri Hạ cất tiếng gọi với chút lo lắng.

Tư Nguyễn có chút ngần người, rõ ràng là con bé vừa nghe thấy cuộc trò chuyện của Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ.

Con bé bước đến hỏi: “Chết là gì?”

Bầu không khí thoáng chốc như ngưng đọng lại.

Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ đều im lặng, hai người quay ra nhìn nhau.

Tư Nguyễn mở to đôi mắt sáng ngời, nhìn Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn.

Sau đó, con bé tự nhủ: “Thật ra con biết rằng chết tức là không còn nữa.”

“Nếu mẹ chết rồi, thì con sẽ không có mẹ nữa.” Tư Nguyễn mím môi, nước mắt rơi lã chã.

Mặc dù đã cố gắng không khóc, nhưng cô bé không thể kiểm soát nổi, nước mắt cứ thế rơi xuống.

Sắc mặt Tư Mộ Hàn có chút khó coi.

Anh không muốn nghe từ miệng bất kỳ ai nói rằng Nguyễn Tri Hạ có thể sắp chết.

Ngay cả Tư Nguyễn cũng không được nói như vậy.

Vẻ mặt anh nghiêm trọng nhìn Tư Nguyễn, giọng lạnh lùng nói: “Tư Nguyễn, mẹ sẽ không chết, đừng nói linh tinh.”

“Nhưng mẹ gầy như thế rồi mà, mẹ càng ngày càng gầy…” Tư Nguyễn nghẹn ngào, hít vào một hơi nặng nề, cố gắng nói, nhưng dường như bị nghẹn lại.

Con bé cố kìm nén tiếng khóc nức nở của mình.

Nhưng con bé còn quá nhỏ, sao mà có thể kìm nén được chứ.

Tiếng khóc nức nở ngày càng lớn hơn.

Tình hình này xem ra không thể cứ để nó diễn ra được, Nguyễn Tri Hạ hít một hơi thật sâu, nuốt vào một cách rất khó khăn.

Rồi cô dịu dàng nói với Tư Nguyễn: “Tư Nguyễn, lại đây với mẹ”.

Mặc dù Tư Nguyễn vẫn đang khóc nức nở, nhưng khi nghe Nguyễn Tri Hạ nói thì vẫn ngoan ngoãn đi về phía cô.

Nguyễn Tri Hạ giơ tay ra lau nước mắt trên khuôn mặt của Tư Nguyễn, rồi vòng tay ra nhẹ nhàng vuốt lưng để giúp con bé điều chỉnh lại nhịp thở.

“Mẹ không sao. Mẹ chỉ cãi nhau với bố, nên nói mấy lời tức giận thôi. Tư Nguyễn của mẹ ngoan như thế, làm sao mà mẹ nỡ rời xa con chứ?”

Nguyễn Tri Hạ xoa hai má của Tư Nguyễn rồi áp trán mình vào trán Tư Nguyễn, nhẹ nhàng nói.

Tư Nguyễn sụt sịt mũi: “Thật sao?”

“Đương nhiên là thật rồi.” Giọng của Nguyễn Tri Hạ cũng có chút nghẹn ngào: “Mẹ sẽ không nói dối con đâu.”

Tư Nguyễn trả lời với giọng nói còn chút nghẹn ngào: “Vâng ạ.”

...