...
Tư Nguyễn rất thích ăn cơm, mỗi lần ăn cơm thì đặc biệt chăm chú, cho dù Tư Mộ Hàn ở bên cạnh, con bé cũng không bị ảnh hưởng, ngoan ngoãn ăn cơm.
Tư Mộ Hàn ngồi bên cạnh nhìn Tư Nguyễn ăn.
Tay anh đặt lên bàn, ngồi thẳng người, nhìn rất chuyên chú.
Tư Nguyễn ăn rât nhanh, con bé nhảy xuống ghế, đem bát của mình vào phòng bếp: “Mẹ, con ăn xong rồi.”
Nguyễn Tri Hạ cầm lấy bát, Tư Nguyễn liền chạy ra ngoại, chạy ra phòng bếp nói với Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ nhìn một cái sau đó thu hồi ánh mắt.
Cô phải học quen dần với chuyện này, cũng phải học cách đối diện với chuyện này.
Đợi khi có cơ hội nhất định phải nói chuyện với Tư Mộ Hàn về việc nuôi dưỡng Tư Nguyễn.
Nếu sau này Tư Mộ Hàn thật sự….kết hôn với Tô Miên, vậy thì Tô Miên chắc chắn sẽ không đối tốt với Tư Nguyễn.
Cho nên chuyện này phải nói rõ.
Nguyễn Tri Hạ nghĩ đến xuất thần, rửa đến mấy lần mà vẫn tiếp tục rửa.
“Rửa một cái bát hết tận mười phút đồng hồ, với hiệu suất làm việc của cô, sao có thể hoàn thành 《Thất thành 2》 trước tết đây?
Giọng Tư Mộ Hàn ở đằng sau vang lên.
Sau khi chia tay, Nguyễn Tri Hạ không nghe nổi những lời mà Tư Mộ Hàn thốt ra với cô như vậy.
Cô quay đầu, không biểu cảm gì nhìn Tư Mộ Hàn, lại nghĩ đến Tư Thị bây giờ là kim chủ của đoàn làm phim 《Thất thành 2》, liền đem những lời định nói nuốt xuống.
“Cảm ơn Tư tiên sinh công nhận năng lực làm việc của tôi, hiệu suất sinh hoạt của tôi không dám làm Ngài bận tâm, chúng ta cũng không phải là sống cùng nhau.”
Nguyễn Tri Hạ cười nói, sắc mặt Tư Mộ Hàn càng khó coi.
Nguyễn Tri Hạ rón rén hít một hơi, định đi qua Tư Mộ Hàn.
Chỉ là, khi cô định đi qua Tư Mộ Hàn, Tư Mộ Hàn liền giữ cổ tay cô lại.
Nguyễn Tri Hạ nhíu ày, muốn vùng ra, nhưng cô có giãy dụa thế nào cũng không giãy ra khỏi bàn tay ạ.
“Anh lại định làm cái gì? Bỏ tay ra!” Nguyễn Tri Hạ vì sợ Tư Nguyễn ở ngoài nghe thấy nên không dám to tiếng với anh.
Nhưng Tư Mộ Hàn không những không buông lỏng tay ra mà còn nắm chặt hơn đem cô ôm vào lòng.
Nguyễn Tri Hạ giật mình, cảnh cáo gọi tên anh: “Tư Mộ Hàn!”
Cô bị Tư Mộ Hàn ôm chặt vào lòng không động đậy được.
Tư Mộ Hàn, anh tuấn bức người, manh theo khí thế đầy mình, ánh mắt anh phức tạp kiến Tư Nguyễn không nhìn rõ tâm tư anh.
Tư Nguyễn bị tia phức tạp trong ánh mắt anh đánh động, trong lòng cô rất rõ, lúc này cô nên đẩy anh ra mới phải.
Nhưng cô lại như bị mê hoặc không dẩy anh ra.
Hai người cứ như vậy một hồi lâu, đột nhiên Tư Mộ Hàn cúi đầu hôn cô.
Nguyễn Tri Hạ thất kinh: “Anh…ưm…”
Cô mắng anh, thuận tiện để lưỡi anh chui vào.
Tư Mộ Hàn hôn cô, khiến cô triệt để mất hết lí trí, giống như người đi trên sa mạc gặp được hồ nước vậy.
Càng hôn càng sâu, càng hôn càng dùng lực.
Tư Mộ Hàn hôn cô càng sâu, cô lại càng tỉnh táo.
Càng tỉnh táo, trái tim cô càng nguội lạnh.
Trên phương diện thể lực, nam nhân bao giờ cũng chiếm ưu thế. Nguyễn Tri Hạ không đẩy nổi anh, chỉ có thể bị ép tiếp nhận.
...