...
Tư Mộ Hàn, anh nhất định….không được có chuyện gì.
Cô nhìn chằm chằm vào cây bút rất lâu, đột nhiên dường như nghĩ được cái gì đó, đưa cây bút lại gần hơn một chút, quan sát tỷ mỉ cây bút.
Lúc nhỏ, thương hiệu bút máy này hầu như là nhân viên dùng, trường học dùng loại bút này để làm phần thưởng, để biểu dương sự khác biệt đáng kể, tên của người được khen thưởng sẽ được khắc lên trên hộp bút.
Chỉ là đã hơn mười năm trôi qua, ngay cả khi chiếc bút được giữ gìn đúng cách, nếu như bên trên thật sự có khắc tên, cũng không chắc chắn có thể dễ dàng nhìn ra.
Nguyễn Tri Hạ cẩn thận nhìn cây bút một lúc, cuối cùng tìm thấy một chút dấu vết trên thân cây bút.
Lờ mờ có thể nhìn thấy một từ “Hạ”, bên cạnh có từ “Ch”. Không phải là tên của cô chứ?
Sau khi có suy đoán cho rằng cái trước mới là đúng, lại dựa vào suy đoán của chính mình đi xem cái tên khắc bên trên, càng xem càng cảm thấy giồng như tên của cô.
Lúc Nguyễn Tri Hạ còn nhỏ thành tích rất tốt, thường được nhà trường khen thưởng máy tính xách tay và bút máy.
Năm đó cô bút máy cô nhận được có thể không chỉ có một chiếc.
Nếu như chiếc bút máy này thật sự của cô, tại sao lại ở chỗ Tư Mộ Hàn.
Cô thật sự không có chút ấn tượng gì.
Chỉ mơ hồ nhớ rằng, cô đã cho một đứa bé ăn xin một chiếc bút máy.
Lúc đó, đứa bé kia ở bãi cỏ bên đường, từ trong co lại thành một vòng, quần áo trên người bị xé rách, là trai hay gái Nguyễn Tri Hạ đều không rõ.
Nguyễn Tri Hạ hỏi cậu bé cái gì cậu bé đều không nói, ngày đó cô vừa nhận được phần thưởng là một chiếc bút máy mới, thấy đứa bé kia đáng thương, liền tặng cho cậu bé.
Đó cũng là lần đầu tiên cô tặng bút máy cho người khác, sau này không có tặng cho ai.
Nhưng Tư Mộ Hàn là cậu chủ nhà họ Tư, cho dù lúc còn nhỏ cũng đã từng trải qua những việc không mấy tốt đẹp, nhưng vẫn luôn nên sống cuộc sống nhung lụa, làm sao lại là đứa trẻ ăn mày được?
Nghĩ không ra.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ mơ hồ cảm thấy, chiếc bút máy này rất có thể là cô thật sự đã đưa cho anh.
Nghĩ lại có chút buồn cười, cũng chính sau lần đó, Nguyễn Tri Hạ liền cố ý thi kém, cũng không lấy được phần thưởng nữa.
Điều này với cô mà nói cũng chỉ là một chuyện nhỏ, nếu không một lần nữa nhìn thấy chiếc bút máy này, cô căn bản không nhớ ra được.
Nguyễn Tri Hạ hít một hơi thật sâu, quyết định trước tiên không nghĩ về chuyện này nữa.
Cô tự đẩy mình đứng dậy, từ mặt đất đứng lên, quan sát căn phòng.
Một ngày sau đó, Nguyễn Tri Hạ không có gặp lại Lưu Chiến Hằng.
Ngoài những lần có người đến đưa cơm cho Nguyễn Tri Hạ ra, thời gian còn lại, cô cũng đều bị giam trong phòng.
Hôm sau nữa, Nguyễn Tri Hạ lại gặp lại Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng mặc cả bộ đồ màu đen, nhưng cả người anh lại toát ra vẻ hăng hái hăm hở, hình như là có chuyện vui gì đó.
Lưu Chiến Hằng đứng trước mặt cô, ôn hòa hỏi: “Suy nghĩ xong chưa?”
“Cho dù anh có cho tôi bao nhiêu thời gian đi nữa, câu trả lời của tôi cũng chỉ có một.” Nguyễn Tri Hạ từng chữ từng chữ rõ ràng: “Không, bao, giờ!”
Lời nói của Nguyễn Tri Hạ, đã bùng phát ngọn lửa giận của Lưu Chiến Hằng.
Nhưng mà, Lưu Chiến Hằng lại không biểu hiện ra quá rõ ràng.
Anh ta nhắm mắt lại, hít thở sâu một cái để áp chế lửa giận.
Lúc anh ta mở mắt ra, sắc mặt anh ta lại quay về tư thái tự tin ung dung: “Em tưởng rằng, những phản kháng vô nghĩa này của em có ích sao?”
Nói đoạn, anh ta thần thần bí bí cười một cái.
“Tri Hạ, em quên Tư Mộ Hàn đã quên em như thế nào rồi sao?” Nụ cười trên mặt của Lưu Chiến Hằng trở nên lạnh lẽo và u ám.
...