...
“Người theo dõi đã báo cáo lại, ngay cả một lần cũng chưa ra khỏi cửa, tương đối bình tĩnh, bộ dạng giống như cái gì cũng chưa biết vậy.”
Người phụ nữ của mình bai ngày hai đêm ra ngoài còn không thèm quay về ngủ vào buổi đêm, chính bản thân anh ta lại ngay cả một chút phản ứng cũng không có, trợ lý khẽ vuốt cằm, điều này chứng tỏ hoặc là đã không còn yêu nữa nên không để trong lòng, hoặc là hành động của Trần Mộc Châu anh ta đều hiểu rõ.
Nghĩ tới đây, trợ lý hít sâu một hơi, hai mắt khẽ trừng lớn nhìn Tư Mộ Hàn với vẻ không thể nào tưởng tượng được.
“Chủ tịch, anh cảm thấy tên Dương Thừa Húc kia tuyệt đối….”
“Cho người theo dõi chặt chẽ cậu ta, giờ này ngày mai vẫn không có chút động tĩnh nào thì xông vào trói người về đây cho tôi!” Trước đó chỉ tập trung lo lắng cho sự an toàn của Hạ mà anh đã sơ sót rất nhiều chuyện khác. Đối với phản ứng của Dương Thừa Húc, cho dù anh ta không biết rõ rốt cuộc Trần Mộc Châu đang làm những gì thì chắc chắn cũng biết được kẻ đứng sau lưng Trần Mộc Châu là ai. Thậm chí rất có khả năng người đứng sau lưng cô ta chính là kẻ được anh ta đưa về, hoặc là nói cách khác, được anh ta cứu về!
“Chủ tịch yên tâm, bây giờ tôi sẽ lập tức sắp xếp người tới đó theo dõi anh ta!” Quay đi quay lại vậy mà vẫn để lỡ mất một manh mối lớn như vậy là do sự thất trách của anh ta, trợ lý mang theo vẻ mặt u ám cúi nửa người sau đó lui ra ngoài.
“Chuẩn bị xe trước đi, tôi sẽ xuống ngay.” Tư Mộ Hàn đưa lưng về phía trợ lý, ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi cúi đầu nói.
Lần trước buông tha cho Trần Mộc Châu là quyết định anh hối hận nhất đời này, lần này bất luận có ra sao anh cũng nhất định phải cứu được Hạ ra ngoài, chẳng sợ vì chuyện đó mà phải trả cái giá đắt, chỉ cần anh còn sống sẽ quyết theo đến cùng không màng sống chết!
Sau khi đã dặn dò trợ lý xong, Tư Mộ Hàn hít sâu hai lần điều khiển chiếc xe lăn đi xuống dưới tầng, vết thương trên chân chưa lành không thể tùy tiện hành động quả nhiên là chuyện phiền toái nhất, đi bất cứ nơi nào cũng phải mang theo vệ sĩ bên cạnh, nếu không ngay cả xe anh cũng không muốn bước lên.
Sắc mặt anh tối đen, thắt chặt dây an toàn rồi ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng thần.
Cũng không rõ lắm là do anh quá nóng vội hay vẫn là có chút gấp gáp không thể chờ nổi nữa mà đoạn đường đi không tính là quá dài, anh lại cảm thấy giống như đã trôi qua cả một thế kỷ vậy, rất nhiều lần nâng tay lên nhìn đồng hồ nhưng sau cùng vẫn chưa tới được đích đến cuối cùng.
Chờ tới khi sự kiên nhẫn của anh sắp bị rút cạn, phía trước rốt cuộc đã xuất hiện căn nhà quen thuộc kia.
Tùy ý để vệ sĩ nâng mình xuống xe, anh nhìn vũng máu đã khô lại trong sảnh lớn, trái tim đau nhói dữ dội, đồng tử hơi co lại, sững người trong chốc lát rồi mới đi về phía tầng hầm.
“Chủ tịch, đã nhốt một tiếng đồng hồ rồi, ngay từ đầu còn có thể nghe thấy tiếng hét chói tai, bây giờ đã không còn âm thanh gì nữa.” Trần Bắc cúi đầu đứng phía sau Tư Mộ Hàn, nhẹ giọng nói xong rồi yên lặng đứng đó không nói thêm gì nữa.
Trần Mộc Châu bị nhốt bên trong cùng của tầng hầm, cũng không biết là lúc trước khi thiết kế nơi này đã cố ý thiết kế như vậy hay là do sự sai sót trong thiết kế mà tận cùng bên trong chỗ này hẳn là một kho chứa đồ, không có bất kì một cái cửa sổ nào, thậm chí ngay cả một ngọn gió cũng được xử lý cẩn thận không thể lọt qua được, chỉ cần cửa nhà kho vừa đóng lại, bên trong một chút ánh sáng cũng không chiếu vào được, cả năm âm u rất đáng sợ, rất nhiều loài động vật nhỏ thích ẩn nấp trong bóng tối đã xây tổ yên vị ở trong đó.
Đừng nói Trần Mộc Châu chỉ là một người phụ nữ, ngay cả những vệ sĩ Tư Mộ Hàn đưa tới đây trước đó đều cảm thấy nhà kho kia có chút lạnh lẽo tới mức dọa người. Khi tìm kiếm vẫn phải chia thành 3 đến 5 người một nhóm cầm đèn pin vào tìm, vì thế cũng bị những con chuột và gián dọa sợ phát khiếp.
Trong nhà kho không có đèn, không có ghế ngồi cũng chẳng có giường, bất cứ thứ gì cũng không có, trống trải đến nỗi chỉ một âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu cũng có thể gây ra tiếng vọng, phàm là động tác của Trần Mộc Châu phát ra âm thanh lớn một chút gây chú ý tới những loài vật nhỏ bé đó, người bị dọa cũng chỉ có một mình cô ta mà thôi.
...