...
Sau một thời gian yên lặng rất lâu, Tư Mộ Hàn mới thử thăm dò mở miệng hỏi: “Ông ngoại cảm thấy Vũ Nguyên Hải nói thật hay giả?”
“Có thể tin tưởng, đợi lát nữa cháu đi liên lạc với Kiến Định, bảo nó bí mật trở về nước Mỹ, chuyện gia tốc Otto ông sẽ xử lý, các cháu là người trẻ có nhiều cách xử lý của người trẻ tuổi, cần phải trong vòng một năm giải quyết xong Giang Húc Đông, những chuyện Vũ Nguyên Hải biết nhất định không chỉ có từng này, hỏi thăm tốt một chút, muốn lĩnh hội được nhất định phải có nỗ lực, anh ta sẽ không nói, được rồi ông mệt rồi trở về đi.”
Nói xong, công tước Otto chống người đứng lên, Tư Mộ Hàn theo bản năng đi qua, động tác thuần thục dìu lấy ông ta đi ra bên ngoài, Nguyễn Hướng Minh nhắm mắt theo đuôi phía sau bọn họ, nhìn qua bất ngờ thấy rất hài hòa.
Sau khi đưa ông cụ đi nghỉ ngơi, Tư Mộ Hàn mím môi mang tên nhóc con xuống tầng, quả nhiên Nguyễn Tri Hạ vẫn ngồi ở trên ghế salon chờ.
Cô gái nhỏ ôm đứa nhỏ vào trong ngực, khuôn mặt trắng nõn nà, nhìn qua khá ngon miệng, Tư Mộ Hàn không tự chủ được đi lên trước, híp mắt đánh bất ngờ lưu lại nước bọt trên khuôn mặt của cô.
Người đàn ông đột nhiên xông tới khiến cô giật nảy mình, Nguyễn Tri Hạ mang theo hoảng sợ đứng lên, vừa lau mặt vừa xoay qua chỗ khác, thấy là Tư Mộ Hàn mang theo Hướng Minh đến, sự hoảng sợ trước đó được thả lỏng, ngay sau đó là một cảm giác thẹn thùng xông đến.
Khuôn mặt bị cọ một chút có hơi đỏ lên, vội vàng chôn đầu trong lồng ngực nhỏ của Tinh Hòa, đùa vui khiến cô bé cười “hahaha” vui vẻ.
Những đứa bé khác vừa ra đời không bao lâu thật sự rất khó coi, nhưng Tinh Hòa không giống, sinh ra đã trắng hơn so với người thường, hiện tại vừa mới hơn một tháng, đã lờ mờ có thể thấy được ngũ quan được thừa kế vẻ đẹp ưu việt của cha mẹ.
Nhưng thật ra Hướng Minh tương đối giống với Nguyễn Tri Hạ, đặc biệt là một đôi mắt to và khuôn mặt, giống mười phần, lúc cười có mười phần giống tiểu thiên sứ, nhưng chỉ cần mặt mày cậu bé lạnh lùng thì vốn người bình thường không dám đến gần cậu bé, hết lần này tới lần khác mặt mày tên nhóc này thường xuyên như ăn phải thuốc nổ, không những không thích cười, mà lúc bắt đầu tuổi như búp bê sữa, cũng đã ăn nói ý tứ như anh trai nhỏ lạnh lùng.
Vì thế lúc đó Nguyễn Tri Hạ còn gõ đầu dậm chân một thời gian dài, không rõ rõ ràng là đứa con mình mang, vì sao tính cách lại giống với Tư Mộ Hàn đến như vậy, chẳng lẽ quan hệ máu mủ thật sự thần kỳ như vậy?
Tinh Hòa được sinh ra, đã thỏa mãn tất cả mong chờ của Nguyễn Tri Hạ đối với đứa nhỏ, đứa nhỏ sinh ra nhìn tương đối tốt, khuôn mặt ngũ quan hoàn toàn từ một khuôn đúc ra cùng với Nguyễn Tri Hạ, đôi mắt vẫn luôn có chút kết hợp của hai người bố mẹ, lông mi rất dài dày đặc hơi cong lên, đôi mắt vừa to vừa dài, đuôi mắt con hơi chút xếch lên, cho dù bây giờ còn nhỏ cũng lờ mờ có thể nhìn ra hào quang có những ngày sau.
Đứa nhỏ chớp chớp đôi mắt to, hình như hai con ngươi đen láy ướt sũng, óng ánh giống như chứa đựng toàn bộ tinh hà ở bên trong, lúc Tư Mộ Hàn có chút thận trọng ôm Tinh Hòa vào trong ngực, anh có thể nhìn thấy đôi mắt chớp chớp, vẻ mặt vô tội nhìn anh chằm chằm, bên trong ánh mắt lộ ra sự khả ái dễ thương, trong lòng người đàn ông luôn luôn nóng hầm hập, hô hấp đã thả chậm rất nhiều, sợ làm phiền đến cục cưng ở trong tay.
Lúc này sau khi ồn ào với Nguyễn Tri Hạ, anh liền ôm Tinh Hòa không buông tay, quả nhiên có câu nói con gái là tình nhân nhỏ của bố, Nguyễn Tri Hạ chua chua cũng ôm Nguyễn Hướng Minh giống như vậy ngồi ở trên ghế salon, nhìn chằm chằm cục diện thoải mái của hai bố con bên kia thật muốn khóc.
Mặc dù Tinh Hòa ngoan ngoãn, nhưng tính cách cũng vô cùng mỏng manh, so với Nguyễn Tri Hạ thì coi như chỉ có hơn chứ không kém, có đôi khi gan lớn dường như cái gì cũng không sợ, nhưng có đôi khi nhát gan đến tự mình cũng không dám ngủ, đặc biệt là lúc Tư Mộ Hàn đi dỗ dành.
Có đôi khi một giây trước anh mới dỗ được người ngủ, rón rén ôm cô bé để vào giường nhỏ, không quá thời gian dài thì có thể nghe thấy tiếng khóc nhỏ của cô gái nhỏ, âm lượng cũng không lớn, ríu rít ô ô giống như là con mèo nhỏ đang gọi, nhưng nghe được giọng khóc nghẹn ngào đó ở chỗ bố Tư, người khác nghe không hiểu còn tưởng nơi đó cất giấu tiểu oan ức.
Nhưng mà khiến anh đau lòng, cho nên vừa có thời gian anh đều ôm Tinh Hòa ngủ, nhìn cô bé an tâm nằm ở trong khuỷu tay của anh, ngược lại có một cảm giác thành tựu không có cách nào nói lên lời, đây cũng là động lực mà mỗi ngày anh đi sớm về muộn cũng muốn nhìn thấy Tinh Hòa.
...