Chương 370


...

Không đúng, không phải cô chỉ hỏi anh về một chút chuyện của Cố Tri Dân mà đã đắc đội với anh rồi, lại còn phải đi lấy lòng anh nữa?

Trong đầu Nguyễn Tri Hạ xoay một vòng, bên tai vang lên âm thanh của Tư Mộ Hàn:”Ba giây đã hết.”

Nguyễn Tri Hạ giật giật khóe miệng, cô cảm thấy Tư Mộ Hàn càng ngày càng kỳ quái.

Tư Mộ Hàn duỗi tay ra, nâng cằm cô lên rồi hôn xuống.

Nửa phút sau, Tư Mộ Hàn chưa thỏa mãn rời khỏi môi cô, nhìn con ngươi hơi nước mờ mịt của cô, giọng nói đầy giáo huấn vang lên:”Bây giờ, đã biết rồi chứ?”

Nguyễn Tri Hạ lúng túng gật đầu.

Nói uyển chuyển như vậy, hóa ra là muốn… Hôn cô.

Tư Mộ Hàn sung sướng vỗ nhẹ lên đầu cô: “Ở trong xe chờ anh.”

Lập tức, anh quay người xuống xe.

Lúc này, Nguyễn Tri Hạ chỉ kịp ghé đầu vào cửa sổ hỏi anh:”Anh đi đâu vậy?”

Tư Mộ Hàn chỉ nhìn cô một cái, cũng không nói gì đi về phía Nguyễn Thị.

Nguyễn Tri Hạ mấp máy môi, xem ra cô đã đoán đúng rồi, Tư Mộ Hàn thực sự là vì chuyện từ chức của cô mà đến.

Lúc này là giờ tan sở, có rất nhiều đi tới đi lui ở trong Nguyễn Thị.

Sau khi Tư Mộ Hàn bại lộ thân phận, có rất nhiều người biết tới anh.

Cho dù có người không biết anh, nhưng cũng bởi vì khí chất đặc biệt cao quý của anh mà không tự chủ được nhìn anh thêm mấy lần.

Tư Mộ Hàn giống như không cảm nhận cái nhìn chăm chú của bọn họ, trực tiếp đi tới thang máy.

Mà cô gái ở quầy lễ tân mới đến làm được mấy ngày, thấy Tư Mộ Hàn cứ ngang nhiên, anh tuấn đi tới, vội vàng đuổi theo:”Thưa ngài, xin hỏi ngài tìm…”

“Tìm Tổng giám đốc Nguyễn của các cô.” Tư Mộ Hàn quay đầu lại, thản nhiên nói.

Bị ánh mắt lạnh như băng của Tư Mộ Hàn nhìn chằm chằm, câu nói “Xin hỏi ngài có hẹn trước không?” của cô gái ở quầy lễ tân đã đến bên miệng biến thành ” Tổng giám đốc Nguyễn đang ở trong phòng làm việc…”

“Cám ơn.” Trên mặt Tư Mộ Hàn không có biểu cảm dư thừa, nói xong liền bước vào thang máy.

Thẳng đến khi thang máy khép lại, cô gái ở quầy lễ tân mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt của người đàn ông vừa rồi thật đáng sợ.

……

Nguyễn Chính Tu vừa xử lý xong phần văn tài liệu cuối cùng, liền nghe thấy âm thanh đẩy cửa.

Là ai không có quy củ như vậy, tiến vào phòng làm việc của ông lại không biết gõ cửa?

Ông cau mày ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy dáng người thon dài của Tư Mộ Hàn đã tiến đến rồi khóa cửa lại.

“Cậu Tư?” Ông đặt bút trong tay xuống, rồi đứng lên.

Ánh mắt của anh đảo qua một sấp văn kiện ở trước mặt, cười như không cười: “Cụ Nguyễn thật đúng là cẩn trọng.”

“Cậu Tư đã tìm tới tận cửa rồi, có gì xin cứ nói thẳng.” Lúc Nguyễn Chính Tu nói chuyện đều nhìn thẳng vào Tư Mộ Hàn.

Thế nhưng, ông chỉ cùng Tư Mộ Hàn nhìn nhau mấy giây, rồi vô thức dời mắt đi.

Ánh mắt lạnh như băng của Tư Mộ Hàn lại lực uy hiếp cực kỳ mạnh, giống như một sói đơn độc trong rừng hung lệ mà ác liệt, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ làm cho người ta khiếp sợ.

Nguyễn Chính Tu giật mình một cái, thân thể vốn đang dựa vào ghế bỗng ngồi thẳng lên, chuẩn bị trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch.

Động tác nhỏ này của ông ta không tránh khỏi đôi mắt của Tư Mộ Hàn.

“Khi tôi còn bé có nghe qua sự tích của cụ Nguyễn, nhưng tôi không ngờ cụ Nguyễn càng lớn lại càng hồ đồ.”

...