...
Trái tim Nguyễn Tri Hạ nhảy dựng lên, sau một giây hoảng loạn, nói chắc chắn như đinh đóng cột: “Nhất định là Tạ Sinh!”
Cố Tri Dân cùng Thẩm Lệ quay đầu nhìn về phía cô.
Nguyễn Tri Hạ từ từ nắm chặt hai tay, giọng nói lạnh lùng: “Tạ Sinh ở chỗ Tư Mộ Hàn luôn gặp phải khó khăn, liền dựa vào quan hệ thân cận của Tư Mộ Hàn cùng tiểu Thành như một bước đột phá, ông ta có thể lợi dụng tiểu Thành một lần, cũng có thể lợi dụng hắn lần thứ hai.”
Nhưng lần này Tạ Sinh là lấy cái gì uy hiếp Tư Gia Thành, cô không thể nào biết được.
Trên bàn ăn bầu không khí như đóng băng.
Đúng lúc này, cửa phòng bị người ngoài đẩy ra, Cố Tri Dân là người đầu tiên nhìn thấy người bước vào.
Anh đứng dậy, trong giọng nói khó che giấu sự phấn khích: “Đình Kiên!”
Tư Mộ Hàn sắc mặt lạnh lùng, đi thẳng tới trước mặt Nguyễn Tri Hạ.
Lúc nói chuyện với Nguyễn Tri Hạ, nét mặt của anh mới dịu đi một chút: “Gọi cho anh mấy cuộc điện thoại, cũng gửi tin nhắn muốn tìm anh tính sổ, anh đã trở về, ngươi bây giờ có thể tìm tới tính sổ.”
“Anh bị thương…” Nguyễn Tri Hạ thấy chiếc gạc băng trên trán anh.
“Chỉ là vết thương nhỏ.” Sắc mặt Tư Mộ Hàn không hề thay đổi.
Vốn tưởng Nguyễn Tri Hạ sẽ hỏi thăm về vết thương của anh nhưng mặt Nguyễn Tri Hạ lại biên sắc, nắm lấy tay anh và nói: “Tiểu Thành xảy ra chuyện, cậu ấy đến tìm em, em có cho người theo dõi cậu ấy nhưng mất dấu…”
Cố Tri Dân hiểu ý đưa di động đưa cho Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn nhận điện thoại, thấy rõ ảnh chụp, sắc mặt liền thay đổi.
“Em đi chung với anh.” Nguyễn Tri Hạ biết Tư Mộ Hàn sẽ không mặc kệ chuyện của Tư Gia Thành, kéo chặt anh, sợ anh sẽ một mình hành động.
Tư Mộ Hàn đặt điện thoại xuống, khẽ vuốt tóc trấn an tinh thần cô.
“Anh sẽ cho em đi cùng chứ, em sẽ không gây phiền phức cho anh, em sẽ ngoan ngoãn đợi.” Cô không muốn lại một mình ở khách sạn chờ đợi tin tức, từng phút trôi qua đều là tra tấn.
“Được.” Mắt Tư Mộ Hàn rủ xuống, bình tĩnh nói: “Ăn một chút gì đó hãy đi.”
“Em không đói bụng…” Nguyễn Tri Hạ hiện tại rất lo lắng cho Tư Gia Thành, căn bản cũng không có tâm trạng ăn cơm.
Tư Mộ Hàn nhìn chằm chằm về phía cô, vẻ mặt bình tĩnh lại làm cô không thể từ chối, Nguyễn Tri Hạ liền im lặng.
Anh có thể cho cô đi cũng đã là nhượng bộ, ngay cả tìm được Tư Gia Thành cũng vẫn muốn cô lấp đầy cái dạ dày trước.
Nguyễn Tri Hạ ăn cơm, Tư Mộ Hàn ở bên cạnh phân phó thuộc hạ đi tìm người.
Trong lúc cô ăn cơm, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn.
Sau khi nhận được ánh mắt cảnh cáo của Tư Mộ Hàn, cô lặng lẽ thu hồi tầm mắt, tập trung ăn cơm và không nhìn anh nữa.
Sau khi Tư Mộ Hàn liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại, hướng Cố Tri Dân cùng Thẩm Lệ nói: “Các người có thể đi rồi.”
“Thấy không còn tác dụng liền đuổi người ta.” Cố Tri Dân hừ lạnh một tiếng nói.
Tư Mộ Hàn chỉ nhàn nhạt liếc nhìn anh: “Có đi hay không?”
Cố Tri Dân: “… Đi.”
Hết cách rồi, ai bảo những việc khác mình đều đấu không lại Tư Mộ Hàn chứ?
...