...
Tư Mộ Hàn nhớ lại trưa qua ở phòng khách nhìn thấy một cục bột nho nhỏ, nhìn có vẻ nhỏ nhắn, mềm mại, cảm giác chỉ cần một ngón tay cũng có thể giữ được cô bé.
Đáng yêu hay không anh không biết, chỉ cảm thấy có vẻ rất nhỏ rất nhỏ.
“Nếu đã là một tay tôi nuôi lớn thì Nguyễn Tri Hạ dựa vào cái gì trở về lại nhận được món hời lớn như vậy.”
Tư Mộ Hàn nói xong liền đứng dậy.
Thời Dũng cũng không nắm được Tư Mộ Hàn bây giờ đang nghĩ gì: “… Cậu chủ?”
“Cậu biết Nguyễn Tri Hạ sống ở đâu không?”
Thời Dũng gật đầu: “Biết.”
Nhưng anh vẫn không biết Tư Mộ Hàn muốn làm gì.
“Đi thôi.” Tư Mộ Hàn nói xong liền dẫn đầu nhấc chân đi trước.
Thời Dũng đuổi theo phía sau: “Cậu chủ, cậu muốn đi đâu vậy?”
Tư Mộ Hàn cũng không nhìn anh, vẻ mặt lãnh đạm nói: “Đi đón cục bột nhỏ tôi một tay nuôi lớn về đây.”
Thời Dũng: “…” Hình như anh có lòng tốt mà lại làm ra chuyện xấu rồi.
…
“Tri Hạ, đi lấy bát của con đi, chuẩn bị ăn cơm rồi.”
Nguyễn Tri Hạ ở trong bếp làm xong món cuối cùng rồi gọi Tư Hạ vào lấy bát.
“Con đến đây!” Đi cùng với tiếng nói còn non nớt của Tư Hạ là viên thịt tròn nhỏ xinh chạy ào vào bếp.
Nguyễn Tri Hạ lấy bát, đũa rồi đưa cho cô bé: “Con cầm lấy đặt lên bàn ăn đi.”
Giọng Tư Hạ lanh lảnh vang lên: “Vâng.”
Tư Hạ cầm bát chạy ra ngoài, “lạch cạch” hai tiếng đặt lên bàn ăn.
Nguyễn Tri Hạ hé nắp nồi xem canh đã được chưa liền nghe thấy tiếng Tư Hạ ở bên ngoài gọi cô: “Mẹ, có người gõ cửa.”
“Dì Thẩm đâu rồi?”
“Dì vẫn đang trong nhà vệ sinh.”
Nguyễn Tri Hạ khuấy nồi canh rồi nói: “Đợi một chút rồi mẹ đi mở cửa.”
“Để con đi.” Tư Hạ xung phong nhận việc, không đợi Nguyễn Tri Hạ nói đã cực kỳ hứng thú chạy ra ngoài.
Nguyễn Tri Hạ nhanh chóng bỏ thìa trong tay xuống đi ra ngoài: “Tri Hạ, để mẹ ra mở.”
Khi cô đi ra ngoài Tư Hạ đã mở cửa rồi.
“Hạ…”
Tư Hạ ngửa đầu nhìn thấy người đàn ông cao lớn đang đứng ngoài cửa sổ, hai mắt liền trở nên sáng lấp lánh: “Tư Ớt Xanh!”
Nguyễn Tri Hạ muốn lên tiếng ngăn cản nhưng đã không kịp nữa rồi.
Tư Hạ đã nhào đến… ôm lấy chân Tư Mộ Hàn.
Mà chiều cao của cô bé cũng chỉ có thể ôm được chân Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn Thời Dũng phía sau. Đây là đứa bé đáng yêu cậu nói?
Sau đó anh cúi xuống nhìn Tư Hạ, nhướn mày: “Gọi chú là gì?”
Tư Hạ cười “hì hì” hai tiếng, trong giọng nói mang theo chút nịnh nọt, lấy lòng: “Ba!”
...