...
Nguyễn Tri Hạ chịu không nổi, chưa đầy một lát đã không nhịn được khẽ hé miệng, cô dùng tay che lại hai mắt, thở hổn hển gọi: “Mộ Hàn…”
Tư Mộ Hàn hận không thể dính ở trên người cô, cẩn thận dỗ dành: “Nhiều nhất là hai tháng, anh sẽ đến tìm em.”
Đầu óc Nguyễn Tri Hạ trống rỗng, vốn đã chóng mặt, hiện tại lại càng không thể phân biệt đông tây nam bắc, hai mắt cô vô hồn nhìn chằm chằm trần nhà, căn bản không nghe rõ người bên cạnh đang nói với mình cái gì, trong lòng tràn đầy hạnh phúc!
Giọng nói Nguyễn Tri Hạ trở nên nghẹn ngào, cuối cùng Tư Mộ Hàn lại kề sát bên tai cô nói: “Chờ anh trở lại tìm em có được không?”
Nguyễn Tri Hạ trợn to hai mắt, con ngươi không có ánh sáng, miễn cưỡng nhẹ gật đầu, toàn thân run rẩy ôm lấy cổ anh, dần dần tỉnh táo lại: “Vậy anh nhanh về nhé, em và Hướng Minh sẽ ở nhà chờ anh, anh còn nợ em một hôn lễ đấy, anh đã nói là sẽ cưới em mà!”
Nguyễn Tri Hạ vừa nói xong, trái tim Tư Mộ Hàn lập tức chấn động, lòng hơi chua xót, giống như bị con thú nhỏ ngây thơ, hồn nhiên dùng bộ lông mềm mại nhẹ nhàng cạ vào người, cảm giác khiến anh không nói nên lời, chỉ muốn đem tất cả mọi thứ của mình hiến dâng cho cô.
Nguyễn Tri Hạ ngủ thiếp đi, dưới sự tác động của thân thể ốm đau cùng với sự an ủi thân mật của Tư Mộ Hàn, khiến cho giấc ngủ của cô trở nên thật ngọt ngào.
Tư Mộ Hàn nhẹ nhàng buông xuống một nụ hôn không để cô nhận ra, anh mặc xong quần áo của mình rồi đứng dậy rời đi. Ngay lập tức phải bắt đầu một trận chiến mới, anh còn rất nhiều thứ chưa chuẩn bị kỹ càng, ban ngày khi Hạ Hạ tỉnh giấc anh không thể rời mắt khỏi cô được, chỉ có thể chờ đến thời điểm cô nghỉ ngơi mới có thể tranh thủ một chút thời gian, gấp rút xử lý các hạng mục công việc Lâm Tiến Quân gửi đến.
Tại bờ bên kia đại dương, Dương Thừa Húc cầm tay Trần Mộc Châu tựa vào mép giường ngủ không yên giấc, lông mày liên tục nhíu chặt.
Khi hai mắt mờ mịt mở ra, Trần Mộc Châu bị ánh sáng ấm áp phát ra từ chiếc đèn đầu giường hấp dẫn ánh mắt, cô ta nhịn không được muốn đưa tay chạm vào.
Đã từng tỉnh lại rất nhiều lần từ trong mộng, cô ta khát vọng có thể trông thấy ánh sáng, có thể trở lại quá khứ, nhưng vô số lần hiện thực đã hoàn toàn đánh tan hy vọng của cô ta. Bây giờ trở lại bệnh viện, cô ta vẫn cảm thấy có chút không dám tin tưởng.
Tay cô ta vừa nhúc nhích thì cảm giác giống như có vật gì đó đang áp ở phía trên, rút hai cái cũng không rút ra được, cô ta mới cau mày, liếc mắt nhìn sang. Cách đó không xa là một cái đầu đen như mực đập vào mi mắt, cô ta không nhìn rõ người lắm, nhưng cô ta lại liếc mắt một cái lại có thể nhận ra được.
Người đang ghé vào mép giường là Dương Thừa Húc, động tĩnh tay của cô không tính là lớn, nhưng cuối cùng do ngủ cũng lo lắng, không đợi cô ta có thêm hành động nào khác thì Dương Thừa Húc đã mở ra hai mắt còn đang buồn ngủ. Đầu tiên, anh ta quay đầu nhìn về phía Trần Mộc Châu, hai mắt anh đã tràn đầy tia máu đỏ, mắt hiện ra nhàn nhạt màu đỏ, giống như thời gian dài người không ngủ, mà giấc ngủ lại không ngon, trên mặt thoáng hiện bóng nhoáng dầu, nhìn còn tiều tụy hơn so với cô ta.
“Mộc Châu, rốt cuộc em đã tỉnh lại! Có cảm thấy khỏe hơn chưa? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không? Bây giờ anh sẽ đi gọi bác sĩ…”
Một chuỗi dài câu hỏi ập vào đầu của cô ta, thậm chí Trần Mộc Châu còn không biết mình nên trả lời câu hỏi nào trước mới tốt. Cô ta rút bàn tay bị nắm đang run ra, cẩn thận thu tay vào trong chăn. Cảm giác đau nhói như kim đâm này khiến cho sắc mặt của cô ta nhăn nhó.
Thời gian trầm mặc tương đối dài, ngay khi Dương Thừa Húc muốn lao ra ngoài tìm bác sĩ, lúc này cô ta mới mở miệng, giọng nói khàn khàn như là bị khói thiêu đốt vậy, khàn hết cả giọng.
“Em không sao, anh về nước trước đi. Chờ thêm vài ngày nữa em tốt một chút sẽ trở về giúp anh, công việc của công ty có cái gì không rõ thì gọi điện thoại cho em.” Mặc dù cô ta không rõ bản thân mình đã bị giam trong bao lâu, tình thế trong nước đến cùng như thế nào? Nhưng năng lực phán đoán tối thiểu nhất của cô ta vẫn phải có, tất nhiên là cũng không khá hơn chút nào, dưới tình huống như thế,vậy mà Dương Thừa Húc còn tìm thấy cô trước.
...