Chương 471


...

“Cô Tư nào?” Tư Mộ Hàn vừa hỏi thím Hồ, vừa quay người đi ra ngoài.

“Là cô Tư của chi thứ hai nhà họ Tư.” Trước kia thím Hồ làm người giúp việc ở khu nhà cổ nhà họ Tư, đối với tình hình nhà họ Tư, bà có biết một ít, cũng có chút ấn tượng với Tư Ân Nhã.

Tư Mộ Hàn hơi dừng bước: “Tư Ân Nhã?”

“Đúng, đúng, đúng, chính là cô ấy.”

“Bọn họ đến bệnh viện nào?”

“Vệ sĩ đưa bọn họ đi, có lẽ là bệnh viện ở trung tâm thành phố của Tư thị.”

Tư Mộ Hàn lái thẳng xe đến bệnh viện.

Anh vừa lái xe vừa gọi điện cho Nguyễn Tri Hạ.

Điện thoại vang lên một chuỗi âm thanh đơn điệu, sau đó mới kết nối được.

“Tư Mộ Hàn?”

Trong điện thoại vang lên giọng nói dịu dàng của Nguyễn Tri Hạ.

Tư Mộ Hàn thở phào nhẹ nhõm: “Em chờ ở bệnh viện, anh lập tức đến ngay.”

Mặc dù từ chỗ thím Hồ, anh đã biết được đầu đuôi câu chuyện, thế nhưng sau khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của Nguyễn Tri Hạ, trái tim anh mới ổn định.

“Sao anh lại biết em ở bệnh viện? Anh về nhà à?”

“Ừ, chờ anh.”

Nguyễn Tri Hạ cúp máy, nghe thấy bên trong phòng truyền đến tiếng hét chói tai của Tư Ân Nhã.

“Nhẹ một chút! Đau chết đi được!”

Ngay sau đó là giọng nói của Tần Thủy San: “Tay dùng lực không mạnh không thể thanh tẩy vi khuẩn sạch, sẽ gây ra chết người đấy.”

“Tần Thủy San, cô im miệng cho tôi! Tôi không để yên cho cô đâu!”

Nguyễn Tri Hạ đứng ở cửa phòng đưa mắt nhìn vào trong, nhìn hai cô gái vốn như hoa như ngọc nay lại mặt mũi bầm dập nằm trên hai giường bệnh mắng nhau.

Cô cũng không ngờ rằng hai người này lại có thể đánh nhau kịch liệt như vậy.

Cô nghĩ rằng hai người này nhiều nhất cũng chỉ giật tóc, cào mặt nhau thôi, vậy mà lại nắm chặt nắm đấm đánh nhau, cuối cùng còn phải gọi vệ sĩ tới mới ngăn lại được.

Nguyễn Tri Hạ lười đi vào nghe hai người cãi nhau, xoay người nói với vệ sĩ: “Anh trông hai người họ giúp tôi.”

Sau đó cô đi tới ghế chờ ngoài hành lang ngồi xuống chờ Tư Mộ Hàn tới.

Rất nhanh đã có y tá đi tới cung kính hỏi cô: “Mợ chủ, chúng tôi có phòng nghỉ đặc biệt, cô có muốn đi vào nghỉ ngơi một lát không?”

“Không cần, cám ơn.” Nguyễn Tri Hạ vẫy tay.



Lúc Tư Mộ Hàn tới, Tần Thủy San và Tư Ân Nhã đã truyền gần xong chai dịch truyền rồi.

Tuy hai người đều ra tay độc ác nhưng dù sao cũng có người ngăn cản, sức lực của phụ nữ cũng không quá lớn, cuối cùng cũng chỉ bị chút tổn thương ngoài da.

Nhưng bộ dạng mặt mũi bầm dập cũng đủ khó coi.

Tư Mộ Hàn vừa nhìn thấy thấy Nguyễn Tri Hạ đã nhanh chóng đi tới trước mặt cô. Một đôi con ngươi đen khóa chặt trên người cô, nhìn tới nhìn lui trên người cô mấy lần mới yên lòng.

Lúc này anh mới hỏi cô: “Hai người kia bị thương thế nào rồi?”

Vừa khéo Tần Thủy San và Tư Ân Nhã đi từ trong phòng bệnh ra ngoài, Nguyễn Tri Hạ nhìn về phía hai người, bĩu môi: “Anh tự xem đi.”

...