...
Khi đi tới cửa, anh nhìn thấy hai chiếc giày của Nguyễn Tri Hạ cách xa nhau. Đó là do lúc trước Nguyễn Tri Hạ vào cửa tâm trạng phiền não nên lúc cởi giày đã đá văng đi.
Tư Mộ Hàn ngồi xổm xuống, đặt hai chiếc giày vào một chỗ, sau đó mới đứng dậy mở cửa.
Két, cánh cửa mới mở ra một khe, anh còn chưa kịp quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ, đã nghe bên ngoài vang lên giọng nói của Thời Dũng: “Cậu chủ.”
Thời Dũng đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt bình tĩnh, rất rõ ràng đã chờ rất lâu rồi.
Chỉ là khi Tư Mộ Hàn tới cũng không dẫn theo Thời Dũng.
Thời Dũng chính là tới chặn được anh.
Mắt Tư Mộ Hàn hơi híp lại nhìn Thời Dũng, ánh mắt rất lạnh lùng. Nhưng động tác trên tay anh không hề chậm trễ, vẫn nhẹ nhàng đóng cửa phòng của Nguyễn Tri Hạ lại, rồi mới chậm rãi mở miệng nói.
“Bản lĩnh của trợ lý đặc biệt Thời quả nhiên đã tăng lên, thậm chí còn biết theo dõi tôi đấy.” Tư Mộ Hàn cười nhạt nhìn Thời Dũng, lời nói ra giống như đang khen ngợi Thời Dũng vậy.
Trong lòng Thời Dũng tất nhiên hiểu rõ, Tư Mộ Hàn cũng không phải đang khen anh.
Đây là dấu hiệu Tư Mộ Hàn đang tức giận.
Nhưng anh có thể cảm giác được, Tư Mộ Hàn không qua tức giận, anh ung dung bình tĩnh, rõ ràng không quá bất ngờ đối với chuyện anh theo dõi.
Tư Mộ Hàn bị theo dõi đáng lẽ phải chột dạ, nhưng dáng vẻ lại vững như núi thái sơn. Thời Dũng trái lại hơi hoảng loạn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhất thời không biết nói gì, khẩn trương gọi một tiếng: “Cậu chủ.”
“Trở về rồi hãy nói.” Tư Mộ Hàn liếc mắt nhìn anh ta và chậm rãi bước đi về phòng của anh.
Thời Dũng lau mồ hôi lạnh trên trán, lúc này mới đi theo.
Khi Tư Mộ Hàn đuổi Nguyễn Tri Hạ đi, cũng là anh ta đi truyền lời.
Lúc đó, Thời Dũng cũng chỉ tưởng Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ cãi nhau mà thôi, nhưng cách làm của Tư Mộ Hàn lúc đó cũng có phần khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Tư Mộ Hàn thương Nguyễn Tri Hạ, cho dù hai người thật sự cãi nhau đến mức đó, Tư Mộ Hàn cũng chỉ sẽ tự mình đi, không thể đuổi Nguyễn Tri Hạ được.
Quả nhiên anh ta nghĩ không sai, nhưng sau đó, Tư Mộ Hàn không hề muốn làm hòa với Nguyễn Tri Hạ, thậm chí còn qua lại với Tô Miên.
Cho dù anh nghi ngờ nhưng anh không nên hỏi nhiều về chuyện tình cảm.
Mãi đến trước đó khi Nguyễn Tri Hạ tới tìm anh ta, nói ra những lời đó, Thời Dũng mới cẩn thận suy nghĩ.
Anh gần như là người ở cùng với Tư Mộ Hàn lêu nhất, nên nắm rõ được hành trình của Tư Mộ Hàn.
Trước đó Tư Mộ Hàn cho anh ra ngoài làm một nhiệm vụ.
Nhưng nhiệm vụ kia căn bản cũng rất vô nghĩa, hoàn toàn không cần thiết phải làm, Thời Dũng liền ý thức được anh căn bản muốn điều mình ra ngoài.
Khi anh ta đi tới cửa thang máy lại quay về, không ngờ nhìn thấy Tư Mộ Hàn đi vào trong phòng của Nguyễn Tri Hạ.
Cho dù tâm trạng của Tư Mộ Hàn khó đoán, nhưng anh là loại người gì thì tất cả mọi người đều rõ như ban ngày.
Anh tuyệt đối không phải là người sẽ bị mỹ sắc mê hoặc, cũng tuyệt đối không phải là người do dự. Anh vào phòng của Nguyễn Tri Hạ, tuyệt đối không phải vì lý do xấu xa.
Như vậy sau khi loại bỏ tất cả những điều không thể, khả năng cuối cùng còn lại không loại bỏ chính là sự thật.
Đó chính là – Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ chia tay là giả.
Anh đuổi Nguyễn Tri Hạ đi cũng là giả, anh nhẫn tâm với Nguyễn Tri Hạ như vậy cũng là giả.
Trên đường đi, Thời Dũng suy nghĩ nên đi hơi chậm.
Mãi đến khi anh ta cảm giác được Tư Mộ Hàn đang đi trước mặt đã dừng lại, lúc này mới chợt ngẩng đầu lên. Anh ta phát hiện Tư Mộ Hàn đang mất kiên nhẫn nhìn chằm chằm vào anh.
Thời Dũng vội vàng đi theo.
...