...
Vì anh nghĩ chuyện đó chẳng liên quan gì tới mình, người anh không quan tâm thì sao anh phải để ý tới chứ, phí thời gian.
Sau đó, Yến Thanh Ti đi mất.
Nhạc Thính Phong tuy có nhớ nhung cô vài ngày, nhưng vẫn cảm thấy đó chỉ là một người phụ nữ thú vị từng lên giường với anh mà thôi, không việc gì phải quan tâm quá cả, ba năm trước, năm nào anh cũng ra nước ngoài đi nghỉ hoặc công tác, nhưng lại chưa từng nghĩ tới việc sẽ tới thăm Yến Thanh Ti.
Khi anh ở trong khách sạn năm sao, hưởng thụ những sang trọng nhất.
Yến Thanh Ti ở ngoài lại phải chịu đói khát vì không có nổi miếng bánh mà ăn.
Tay Nhạc Thính Phong miết chặt lấy đống tài liệu, trên đó còn có tấm hình của Yến Thanh Ti, ngoài đường tuyết rơi, cô vẫn cô đơn lạnh giá giữa đường, quần áo đơn bạc, vết thương còn hiện rõ trên mặt.
Ánh mắt cô còn lạnh lẽo hơn tuyết đã phủ trên người.
Bỗng Nhạc Thính Phong không biết nên gặp lại cô với thái độ gì.
Lần đầu tiên trong đời anh ý thức được việc, bản thân mình......... Hình như đã làm sai một chuyện.
Nhạc Thính Phong, anh nên cầu nguyện đi, tốt nhất anh đừng có yêu tôi, nếu không.........
Bên tai Nhạc Thính Phong vọng lại câu nói của Yến Thanh Ti.
Âm thanh của cô bình tĩnh nhưng yếu ớt, sự thù hận đó..... bỗng khiến anh thấy sợ hãi.
Nhạc Thính Phong che mắt lại, đống tài liệu rơi trên mặt đất, chôn vùi chân anh.
Nhạc Thính Phong trước giờ chưa từng đồng cảm với ai, thật ra anh cũng chưa từng gặp ai thảm hơn Yến Thanh Ti cả.
Nhưng........ Nghĩ tới cảnh ngộ của Yến Thanh Ti, Nhạc Thính Phong lại cảm thấy trong lòng nghẹn lại, có chút hoảng sợ.
Anh cũng chưa từng có cảm giác ấy.
..........
Xe Nhạc Thính Phong đã đỗ dưới nhà Yến Thanh Ti ba bốn tiếng đồng hồ, rốt cuộc anh vẫn lên lầu, nhưng đứng ngoài cửa nhà cô cả tiếng đồng hồ cũng vẫn chưa chịu ấn chuông.
Nhạc Thính Phong phát hiện, thật không ngờ anh lại đang sợ hãi.
Anh không biết, rốt cuộc nên đối diện với Yến Thanh Ti thế nào.
Nhạc Thính Phong thấy thật nực cười, cuộc đời này, anh vậy mà cũng biết đến cái gì gọi là "sợ"!"
...........
Mười giờ tối, Nhạc Thính Phong trở về nhà.
Nhạc phu nhân đang đắp mặt nạ xem phim truyền hình, đó là bộ phim cung đấu mà bà thích nhất, ngày nào bà cũng xem, bà xem đến nỗi ngay đến cả thức đêm sẽ bị chóng già cũng không màng.
Nhạc phu nhân thấy con trai về, chỉ liếc mắt một cái rồi cũng chẳng để ý đến anh nữa, nếu như bình thường thì chắc chắn bà sẽ hỏi: Thính Phong, con về rồi à, ăn cơm chưa? Để mẹ làm cho con ít đồ ăn khuya nhé?
Nhưng hiện tại, bà vẫn chưa nguôi cơn giận trong lòng.
Nhạc Thính Phong chẳng muốn nói gì, anh đi thẳng lên lầu.
Nhưng, nhớ tới chuyện gì đó, anh dừng lại nói: "Mẹ, nếu mẹ làm chuyện gì đó không phải với một người, mẹ............thường thì mẹ sẽ xin........lỗi thế nào?"
Nhạc phu nhân giật mình tới nỗi ngay đến miếng mặt nạ đang dán trên mặt bà cũng có thể cảm nhận được lúc này bà đang kinh ngạc đến mức nào.
Nhạc phu nhân sống từng này tuổi rồi, đây là lần đầu tiên bà nghe thấy lời này từ chính miệng con trai mình.
Nhạc phu nhân sợ tới nỗi phim cũng chẳng buồn xem nữa, một lúc lâu sau bà mới nói: "Xin lỗi? Con trai à, con....... sao thế? Trong người con….vẫn khỏe chứ? Có bị sốt không? Ờ ờ, mẹ biết rồi, có phải cuối cùng lương tâm con cũng nhận ra việc bỏ đi đứa trẻ là sai rồi không, con đang tự trách lương tâm à."
Nhạc Thính Phong đen mặt: "Con đi ngủ đây."
Nhạc Thính Phong lên lầu, còn Nhạc phu nhân thì vẫn ngẩn ra ở đó một lúc lâu.
Thính Phong nghĩ mình sai rồi? Chẳng lẽ, cuối cùng nó cũng cảm thấy bản thân không nên khốn nạn như vậy rồi sao?
Nhạc phu nhân càng nghĩ càng thấy đúng, nói không chừng, có thể bà sẽ lại nhanh chóng có một đứa cháu nội thôi.
..........
Lúc này, Nhạc Thính Phong mất ngủ.
--------------
Nhạc thổ hào: Nội tâm tan vỡ, phải làm thế nào bây giờ? Cầu chỉ giáo! Cầu không ngược!
...