...
Khóe miệng Du phu nhân miễn cưỡng giật một cái, không nói gì.
Lúc này bà ta chỉ có thể nhịn, đối mặt với sự khiêu khích của Yến Thanh Ti thì dù bà ta hận cỡ nào cũng phải nghiến răng nuốt xuống.
Yến Thanh Ti có thể hoàn toàn xác định, Du phu nhân này tuyệt đối không phải là người tốt đẹp gì cho cam.
Tối hôm qua bị chơi một vố như vậy mà bà ta vẫn nhẫn nhục chịu đựng như vậy, công phu nếm mật nằm gai không phải dạng vừa, đến ninja rùa còn chào thua luôn, ấy thế mà còn nói bị ngã? Hừ hừ, trên đất có tay à mà có thể ngã thành đẹp như vậy?
Mặt Du phu nhân hiện giờ khá dọa người, tối hôm qua cả cô lẫn Hạ An Lan đều dùng hết sức mà tát bà ta, qua một đêm dù bớt sưng nhưng dấu tay vẫn còn rõ như in.
Du Hí ngồi một bên vùi đầu ăn cơm, không lên tiếng.
Hạ lão thái gắp cho Yến Thanh Ti một chiếc tiểu long bao: "Ngoan, ăn đi nào."
Tựa như bà không thèm để ý những chuyện khác, cũng không nghe thấy mọi người nói chuyện gì.
Yến Thanh Ti gật đầu: "Bà ngoại cũng ăn đi."
Cô mỉm cưởi, nhìn dấu tay trên mặt Hạ Như Sương càng làm cô thấy ngon miệng, ăn được thêm hẳn hai cái bánh bao.
Hạ lão gia nhìn dấu tay trên mặt Hạ Như Sương quả thật có chút đáng sợ, nhìn bà ta lúc ăn cơm tay còn run rẩy, lộ ra hai vết trói thì cả kinh hỏi: "Như Sương, rốt cuộc con có chuyện gì, tay của con... Sao tay con lại có vết trói? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đừng sợ, Hạ gia nhất định không để cho con bị bắt nạt."
Hạ Như Sương cay mũi, cúi đầu xuống nói: "Chú đừng hỏi nữa mà, thực sự là con bị ngã, con không sao hết."
Hạ lão gia cảm thấy không đúng: "Rõ ràng con..."
Hạ lão thái để đũa xuống, hời hợt nói: "Sáng sớm ngày ra có cho ai ăn cơm không?"
"Bội Uyển, bà nhìn Như Sương..."
Hạ lão thái hờ hững đảo qua Hạ Như Sương, nói: "Nó đã nói không có việc gì thì chính là không có việc gì, ông cứ hỏi đi hỏi lại không thấy phiền à?"
Trong lòng Hạ Như Sương giống như là bị kim đâm vậy, đau nhói khó chịu. Bà ta nói: "Chú, cô, con không làm sao hết, thật sự không có việc gì, chỉ là ngoài ý muốn một chút thôi. Nếu quả thật có chuyện còn làm sao có thể không nói?"
Hạ lão gia thở dài: "Nhưng mà... nhà chúng ta không thể cứ để vậy được. Hôm nay con nói cho rõ ràng, chú..."
Hạ An Lan để đũa xuống, nói: "Là con đánh."
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn sang, Yến Thanh Ti là người ngạc nhiên nhất, bác mà lại...
Mắt Du Hí mở to, con mợ nó, ông ta chịu tội thay Yến Thanh Ti sao? Con yêu nghiệt này đúng là người gặp người thích mà.
Du Hí liếc mắt nhìn mẹ anh ta một cái, chỉ muốn nói: Mẹ thấy chưa, mẹ thắng nổi sao?
Duy chỉ có Hạ lão thái vẫn bình tĩnh không lộ ra chút nào ngạc nhiên, dường như câu trả lời của Hạ An Lan cũng không làm bà bất ngờ.
Trên mặt Hạ Như Sương thoáng lộ ra vẻ tuyệt vọng, mấp máy môi một chút muốn nói cái gì nhưng thôi không nói nữa, ủ rũ cúi đầu xuống.
Hạ lão gia ngạc nhiên hỏi: "Sao con lại đánh Như Sương?"
Yến Thanh Ti liếm liếm khóe miệng, trong lòng như bị lửa đốt. Xong rồi, xong rồi, cô làm chuyện tốt mà lại phải để bác gánh sao? Không được, từ trước tới nay cô làm việc chưa từng sợ bị người khác biết, cô vội nói: "Chuyện này là con..."
Nhưng cô còn chưa nói hết Hạ An Lan đã lạnh lùng lên tiếng: "Những chuyện con làm, tự con có cân nhắc, không cần phải giải thích với ai."
Hạ lão gia có chút tức giận: "Nhưng con cũng không thể làm như thế, sao lại nặng tay như vậy?"
"Những gì cô ta phải chịu là lẽ đương nhiên."
Yến Thanh Ti có chút hối hận tối vì tối hôm qua đã ra tay hơi nặng với Du phu nhân, sớm biết thế này đã đánh ở chỗ không nhìn thấy: "Bác, chuyện này..."
...