Chương 352: Tôi chưa bao giờ ghét em, chỉ là tôi không muốn thừa nhận điều đó thôi


...

Nhạc Thính Phong cười giễu chính mình: “Tôi muốn tìm em, muốn ngủ với em…tôi cho rằng, tôi chỉ có hứng thú với thân thể của em, ngoài ra còn cảm thấy tính cách của em có phần khiêu chiến.”

Bàn tay nắm lấy cửa xe của Yến Thanh Ti, càng lúc càng siết chặt, khả năng cách âm của xe rất tốt, ngăn cách mọi âm thanh bên ngoài, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng của Nhạc Thính Phong.

Giọng của anh khá dễ nghe, lúc nghiêm túc nói chuyện nghe càng êm tai hơn.

Yến Thanh Ti dường như bị giọng nói của anh đầu độc, lặng im nghe từng câu từng chữ anh nói.

“Sau này quấn quýt với em lâu như vậy, tôi mới phát hiện ra em ghét tôi, thế nên tôi càng muốn dính lấy em, tôi nghĩ rằng, em dựa vào cái gì mà ghét tôi, tôi là một người đàn ông ưu tú vậy cơ mà. Con người quả là một loài động vật phức tạp, em thấy có đúng không, chắc câu ‘vật cực tất phản’ là chỉ loại người như tôi, nhưng từ khi bắt đầu tới giờ, tôi chưa bao giờ ghét em, chỉ là tôi không muốn thừa nhận, thừa nhận mình bị người như em thu hút.”

“Yến Thanh Ti, tôi nghĩ, tôi đối với em…”

Yến Thanh Ti đột nhiên lao đến bịt miệng anh lại, ngăn không cho anh nói tiếp, cô nói: “Tôi đại khái biết anh muốn nói gì, anh đừng nói vội, đừng nói…, anh để cho tôi nghĩ thật kĩ vài ngày đã, đừng đến tìm tôi, bây giờ tôi… đầu óc rất hỗn loạn, xin lỗi …”

Lúc này cô rất hoảng loạn, rất sợ hãi và bất an.

Cô biết mình đang đi trên con đường gì, con đường này chỉ dành riêng cho một mình cô, ở đó không có ánh sáng, chỉ có bóng tối và tội ác, cô không dám nghĩ đến việc yêu bất kì một ai, cô không sợ đau khổ, cô đơn hay sự lạnh lẽo.

Mà sợ sự ấm áp mà người khác mang đến cho cô, nhưng cô lại rất mâu thuẫn... kì thực cô cũng muốn mở rộng vòng tay đón nhận sự ấm áp đó.

Con người là vậy, càng là những người đi trong bóng tối lại càng khao khát ánh sáng.

Dù cho cô biết ánh sáng đó không thuộc về mình, nhưng cô vẫn khát khao có thể nhìn thấy nó.

Nhạc Thính Phong nhìn vào đôi mắt đang hiện lên vẻ yếu đuối của cô, giờ cô không thể chịu nhiều áp lực hơn được nữa, hôm nay không phải là cơ hội tốt.

Nhạc Thính Phong thở dài một tiếng, anh cầm lấy tay cô: “Được rồi, tôi không nói nữa, em thật là…em…em muốn chặn miệng tôi lại thì chặn sớm một chút chứ, hoặc là dùng miệng em chặn cũng được, em nhất thiết phải để tôi nói tới khi chỉ còn lại một chút mới không cho tôi nói. Tôi đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, những câu muốn nói cũng sắp xếp đâu vào đấy rồi thế mà em lại không cho tôi nói, giờ em có bảo tôi nói tiếp thì tôi cũng quên hết những gì tôi định nói rồi, không biết lúc nào mới có thể nhớ lại được đây.”

Yến Thanh Ti bị anh chọc bật cười: “Vậy không nói là được rồi, những gì anh nói lúc nãy tôi coi như chưa từng nghe thấy là được rồi.”

Nhạc Thính Phong lập tức phản bác: “Không được, tuyệt đối không được, chuyện ông đây đã làm chưa bao giờ bỏ dở giữa chừng.”

“Nhưng anh…lần trước bảo theo họ tôi cơ mà, cái này có được tính là bỏ dở giữa chừng không?”

“Em…”

Yến Thanh Ti xoa cằm Nhạc Thính Phong: “Tôi đi trước đây, sắp quay tới nơi rồi mà tôi còn chưa thuộc kịch bản đâu.”

Nhạc Thính Phong mặt mũi sa sầm, tỏ vẻ em đi đi, dù sao tôi cũng không mở cửa đâu.

Yến Thanh Ti thở dài, cái gã này đúng là, lại bắt đầu dỗi rồi, phải dỗ.

Cô giơ tay ôm lấy cổ anh, nhướn người đè lên người anh.

Mấy phút sau, Yến Thanh Ti mới buông Nhạc Thính Phong ra, vỗ nhẹ lên khuôn mặt anh: “Ngoan nào, mở cửa ra đi.”

Ngón cái của Nhạc Thính Phong quệt lên môi, “Xét thấy em cũng còn gọi là chân thành, miễn cưỡng cho em xuống đấy.”

Cửa xe mở ra, Yến Thanh Ti xuống xe.

“Mấy ngày nữa…”

Nhạc Thính Phong lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi biết rồi, để em yên tĩnh chứ gì…nhưng chuyện của Yến Tùng Nam cũng không được đến tìm em à?”

Tay Yến Thanh Ti đặt trên cửa xe, cúi người xuống nhìn vào trong xe: “Cái này thì…hoan nghênh anh đến bò lên giường.”

Khoé môi của Nhạc Thính Phong cong cong lên.

...