Chương 1903: Bí mật giấu diếm nhiều năm!


...

Giờ phút này, Quý Miên Miên ở bên ngoài vẫn dựng tai dán vào cửa, mơ hồ vẫn có thể nghe rõ lời nói bên trong, vừa lúc nghe thấy những lời nói này của anh.

Trong nội tâm cô ấm áp, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười.

Thật ra thì cô đã nhanh chóng đoán ra được quan hệ bên trong của hai người, nhưng chưa có nghe bọn anh chính miệng nói ra, cô cũng là không muốn nghĩ quá nhiều.

Bên trong vẫn còn tiếp tục nói chuyện, cô suy nghĩ một chút, dù sao đã nghe vậy thì nghe nghe hết xem sao.

Thanh âm của Mộ Dung phu nhân càng ngày càng yếu, ánh mắt của bà đã không còn chút tia sáng, mỗi một giây đều là cố gắng chống đỡ.

"Miên Miên là một cô gái tốt, con có thể cùng nó ở bên nhau, rất tốt... Mẹ biết trong lòng con vẫn hận mẹ, nhưng khi xưa mẹ cũng là..."

Trên mặt Mộ Dung Miên hiện lên sự mất kiên nhẫn: "Được rồi, bà không cần nói với tôi ban đầu bà có nhiều thống khổ, cái này không liên quan đến tôi, bà cũng không cần lấy cái chết ra để uy hiếp tôi khiến tôi phải tha thứ cho bà, lại càng không cần phải nói nguyện vọng cuối cùng của bà là gì. Trong lòng bà nghĩ gì tôi đều hiểu, bà chẳng qua là muốn trước khi chết được nghe chính tôi nói ra miệng để cho trong áy náy lòng bà biến mất, bà cũng chỉ là nghĩ có thể yên tâm thoải mái đến khi chết, thế nhưng... Tại sao phải vậy?"

Đôi môi Mộ Dung phu nhân lay động, bà nhìn khuôn mặt lạnh lùng Mộ Dung Miên, nỗi khổ trong lòng nói không ra lời.

Trong cổ họng bà giống như là có tảng đá ngăn lại, nức nở nói: "Mẹ... mẹ vẫn muốn bù đắp, mẹ thật sự muốn đền bù lại cho con..."

"Cảm ơn, nhưng mà không cần. Còn nữa, chuyện giữa chúng ta, trừ chúng ta ra, tôi không hy vọng người ngoài biết, dù sao đây cũng không phải quá khứ vẻ vang gì." Mộ Dung Miên mặt lạnh, lời nói ra nửa điểm cũng không khách khí.

Anh vốn như một tảng đá lạnh lùng, thế nhưng hiện tại lại bắt đầu có chút trở nên hấp tấp.

Mộ Dung phu nhân vươn tay: "Mẹ... Mẹ..."

Mộ Dung Miên ngắt lời: "Bà muốn giao Mộ Dung gia cho ai, nếu như không chọn được người, chờ sau khi ngươi chết, tôi liền giúp bà đem đi làm từ thiện."

"Thiều Quang... Thiều Quang..."

Mộ Dung Miên đột nhiên quát lạnh một tiếng: "Đủ rồi, không nên gọi tên của tôi nữa, cái tên này đã chết, hiện tại không phải gọi là Mộ Dung Miên sao? Bà thật đúng là người mẹ tốt, cho dù là con của bà đã chết, bà vẫn muốn để cho mặt của nó, tên của nó tiếp tục sống sót. Một chút nữa, đợi bà chết đi rồi, xuống đến dưới đất sẽ nhìn thấy nó, các người tiếp tục mẹ con yêu thương nhau, thật tốt a. Yên tâm, tôi sẽ đem các người chôn ở chung một chỗ."

Ánh mắt của anh hùng hổ doạ người, hung ác nham hiểm, lời của anh cũng cực kỳ sắc bén, thậm chí cay nghiệt vô cùng.

Mộ Dung phu nhân sửng sốt, thiết bị trợ tim của bà bỗng nhiên đập rất nhanh.

Bà nhìn Mộ Dung Miên đột nhiên tức giận, tựa hồ thoáng cái hiểu được, thì ra là bà khiến cho anh hận không chỉ một lần.

"Có phải con... Có phải con... Hận mẹ, ban đầu, ban đầu... đem..."

Mộ Dung Miên vẻ mặt phiền chán: "Quên đi, bà không cần phải nói, tôi cũng không muốn nghe. Sau khi bà chết, tôi sẽ an bài cho bà một tang lễ náo nhiệt, sẽ đem bà cùng Mộ Dung Chí Hoành hợp táng, bà an tâm đi đi."

Mộ Dung Miên vừa nói vừa xoay người muốn đi.

Mộ Dung phu nhân vùng vẫy muốn đứng lên, bà khóc ròng nói: "Randy, không phải là mẹ chỉ muốn cứu nó, không phải là mẹ muốn biến con thành một cái xác phòng bị, không phải là mẹ chỉ suy nghĩ vì một mình nó... Mẹ chỉ nghĩ, hai anh em các con, bất kể là ai, chỉ cần một người có thể sống, cho dù là một người sống cũng tốt a..." Mộ Dung phu nhân đang nói liền không có thanh âm, ngã xuống giường, suy yếu không phát ra được thanh âm nào nữa.

Quý Miên Miên ở ngoài cửa nghe thấy lời nói như thế, trong lòng run lên, suy đoán lúc trước trở thành sự thật.

...