...
Nhạc Thính Phong suy nghĩ một hồi, cuối cùng đưa Arthur tới một quán lẩu.
Anh nghĩ người nước ngoài không ăn được cay, để cay chết anh ta đi.
Anh sẽ gọi một nồi lẩu uyên ương, Arthur là dân ngoại quốc, có lẽ sẽ không biết lẩu uyên ương là thế nào, đến lúc đó, sẽ để anh ta ăn bên cay, còn anh và Thanh Ti ăn bên không cay.
Không ngờ, nồi lẩu vừa bưng lên, Arthur đã hưng phấn nói: “A… lẩu, bạn yêu, chồng em đúng là rất tri kỷ đấy, sao anh ấy biết anh thích ăn lẩu vậy? Có phải em nói cho anh ấy biết không? Giờ anh lại cảm thấy anh ấy là một người rất tốt.”
Mặt Nhạc Thính Phong đen lại.
Yến Thanh Ti nhẹ nhàng nhéo NTM ở dưới gầm bàn một cái: “Nếu muốn tiếp đón anh thì tất nhiên phải mời anh những món ngon nhất rồi.”
Sau đó, Nhạc Thính Phong thấy Arthur một tay dùng đũa thành thạo, miệng kêu cay cay nhưng lại vẫn nói rất đã nghiền.
Nhạc Thính Phong cảm thấy ăn mất cả ngon, đây có lẽ là bữa cơm khó nuốt nhất đời anh.
Yến Thanh Ti gắp từ trong nồi canh suông ra một miếng bò viên, lặng lẽ đặt vào bát ăn.
Arthur thấy động tác đó của cô thì dừng một chút, nói: “Trước kia tới giờ toàn là anh gắp thịt cho em, không ngờ… giờ em lại biết gắp thịt cho người khác rồi. Bỗng nhiên cảm thấy vì lâu rồi không gặp nên em không còn là Monica trong trí nhớ của anh nữa?”
Yến Thanh Ti cười cười: “Lập gia đình rồi nên cũng khác trước kia nhiều lắm.”
Arthur không nói gì nữa, lại cúi đầu ăn.
Anh ăn rất nhiều, thêm một chút cơm, đại khái cả bữa chỉ mình anh khen ngon.
Bữa cơm trưa không thoải mái cuối cùng cũng chấm dứt, Arthur cười nói: “Cùng đi gặp Stuart đi, dù là anh đề cử em cho anh ta nhưng cũng muốn cho hai người gặp nhau, nếu không làm sao anh ta biết phải chụp em thế nào.”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Được!”
Trở về phòng làm việc của chị Mạch, Yến Thanh Ti rốt cuộc cũng gặp được đại sư chụp ảnh trong truyền thuyết Stuart Mill, hoàn toàn không giống so với tưởng tượng của cô.
Yến Thanh Ti nghĩ đại sư chụp ảnh phải là một người tràn ngập hơi thở nghệ sĩ, ánh mắt thâm thúy, hơi gầy gò, trên người có loại cảm giác đã trải qua đủ mọi thê lương của nhân thế, ánh mắt của anh ta có thể nhìn thấu mọi chuyện trên đời này.
Nhưng người xuất hiện trước mắt này lại khác trong tưởng tượng của cô quá nhiều.
Người trước mắt này rất cao, phải hơn 1m9, mặc áo khoác màu nâu, áo trong cổ cao lót lông cười, làn da rám nắng, tóc ngắn, mũi cao và thẳng, ánh mắt xanh phiếc như phỉ thúy. Anh ta có diện mạo tiêu chuẩn của một anh chàng nước ngoài đẹp trai, ngũ quan còn sắc sảo hơn so với Arthur, nhìn như điêu khắc vậy, không hề có chút tì vết nào.
So với thân phận nghệ thuật gia thì anh ta càng giống một người đàn ông quý tộc hơn. Lúc anh ta nhìn Yến Thanh Ti, ánh mắt chăm chú đầy vẻ soi mói.
Yến Thanh Ti không thích ánh mắt này, cô đọc được trong ánh mắt anh ta có ý không hữu hảo.
Anh ta vươn tay nói: “Xin chào, tôi là Stuart Mill.”
Yến Thanh Ti còn chưa kịp động thì Nhạc Thính Phong đã vươn tay ra bắt lấy, sau đó buông lỏng, nói: “Xin chào, tôi là chồng của Yến Thanh Ti, Nhạc Thính Phong.”
Đối mặt với một người có khí thế lấn át thế này, rốt cuộc Nhạc Thính Phong có thể phát huy được lợi thế của mình, phóng ra uy nghiêm của một tổng tài bá đạo, ánh mắt bí hiểm, biểu tình đạm mạc. Anh cao quý ư, ông đây còn cao quý hơn nhiều. Anh cao lãnh ư, ông đây còn cao cmn lãnh hơn.
...