...
Yến Thanh Ti nói: “Để nó ngủ một chút, giờ con bé ngủ được mới là tốt nhất.”
Yến Thanh Ti biết, thời điểm Quý Miên Miên phát điên còn chưa tới. Thấy Diệp Thiều Quang chết, con bé còn chưa phát ra tiếng thét chói tai nào, thế này rất không bình thường.
Giống như ngày trước khi chứng kiến cái chết của mẹ, cô cũng yên lặng y như vậy, rất bình tĩnh, nhưng càng như vậy mới càng đau khổ, mới càng lo lắng.
Yến Thanh Ti rất sợ Quý Miên Miên sẽ không thoát được cơn đau này…
DT… Diệp Thiều Quang…
Trước đó một giây anh ta còn nói chuyện với cô, vậy mà giờ đã không còn.
Nhạc Thính Phong yên lặng đi tới ôm lấy bả vai Yến Thanh Ti.
Đội cứu hộ đặt Quý Miên Miên lên cáng mang đi.
Tô Trảm lắc lư đứng dậy, nói: “Rất xin lỗi.”
Anh ta rất hối hận, nếu tối hôm trước khi xông vào phòng gặp Nhạc Thính Phong thì anh nên rời đi mới đúng.
Anh chỉ cảm thấy may mắn, vì nếu Yến Thanh Ti ở đó, người của Tằng gia sẽ không dám ra tay lộ liễu, nếu biết anh ta ở cùng cô thì cũng sẽ cố kỵ rất nhiều.
Nhưng anh quên mất một điều, người điên thì nào có cố kỵ cái gì.
Huống chi, hiện tại Tằng gia đã liên hợp với người ngoài để bành trướng thế lực.
Trách không được bọn chúng lại rời đi dễ dàng như thế, thì ra là đã có hậu chiêu.
Phương án thứ nhất là bắt sống anh.
Phương án thứ hai chính là không bắt sống được thì người phải chết.
Gió rất lạnh, cực kỳ lạnh, Yến Thanh Ti dựa vào Nhạc Thính Phong, tay giữ chặt quần áo trên người, thế mà vẫn cứ cảm thấy lạnh… Gió như chui qua quần áo của cô, thấm vào xương cốt khiến cô rét run cả người.
“Không phải, tất cả chúng ta đều nợ anh ta một mạng.” Môi cô khô nẻ, lúc mở miệng nói còn nứt cả ra.
Trách Tô Trảm ư?
Trong lòng Yến Thanh Ti còn hận mình hơn. Chính cô đưa bọn họ tới đây… đáng tiếc lại không thể đưa họ quay về nhà.
Cô mở mắt ra rồi lại nhắm mắt lại, trong đầu vẫn còn vang lên lời nói của Diệp Thiều Quang.
Yến Thanh Ti, chúng ta có phải bạn bè không?
Phải, đương nhiên là phải rồi…
Yến Thanh Ti, đây là chuyện cuối cùng tôi giúp cô, cô hãy giúp tôi chăm sóc cho Miên Miên… Hãy coi cô ấy như em gái ruột của cô mà chăm sóc…
Được, nhất định rồi.
Sau này, có cô ở đây, sẽ không một ai có thể bắt nạt Quý Miên Miên nữa. Cô không có em gái, Quý Miên Miên chính là em gái duy nhất của cô.
Cô nợ Diệp Thiều Quang thì sẽ trả gấp bôi cho Quý Miên Miên. Chỉ cần cô còn sống, cô nhất định sẽ bảo vệ con bé tốt nhất.
Nhạc Thính Phong nhìn lòng sông đen ngòm bên dưới, anh không biết nói lời gì an ủi, chỉ có thể ôm chặt lấy Yến Thanh Ti.
Bọn họ đều tận mắt thấy Diệp Thiều Quang lao xe ra ngoài, chuyện này đối với tất cả có lẽ sẽ là chuyện… không thể nào quên được trong cuộc đời.
Cái tên Diệp Thiều Quang cũng sẽ vĩnh viễn không thể nào quên được.
Cuộc đời đúng thật là một trò đùa.
Anh sẽ không biết một giây tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra. Anh cũng sẽ không biết người anh gặp hôm nay sẽ có quan hệ thế nào với mình trong tương lai?
Nhạc Thính Phong lo lắng cho Yến Thanh Ti, cố gắng dời sự chú ý của cô, anh hỏi Tô Trảm: “Mấy tên người nước ngoài kia có thân phận thế nào?”
Tô Trảm chần chừ một chút rồi đáp: “Tằng gia có ý đồ cấu kết với ngoại quốc, đánh cắp cơ mật quốc gia. Lần này tôi tới đây để lấy lại tin tình báo mà họ đã lấy trộm, hơn nữa… phải giết chết những người đã tiếp xúc với thông tin này, tìm được căn cứ chính xác của Tằng gia. Hai đám người vừa tới đây một là người của Tằng gia, một là thế lực mà bọn chúng cấu kết.”
Bởi vì anh làm phiền tới mọi người nên Diệp Thiều Quang mới chết, anh không thể thoát được liên quan trong chuyện này.
...