...
Quý Miên Miên thật sự rất ghét Phương Duyên Duyên, vừa rồi trên weibo thấy có người hoài nghi bạn gái của Mộ Dung Miên là cô ta, cô càng tức giận hơn.
Phương Duyên Duyên cố tình nửa đêm chạy tới gõ cửa phòng Mộ Dung Miên, ý tứ quá rõ ràng, cô ta đang muốn quyến rũ người đàn ông của cô ngủ cùng đây mà?
Cái khác thì thôi đi, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể nhịn.
Dù cô tuyệt đối tin tưởng Mộ Dung Miên sẽ không bị quyến rũ, nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái trong lòng.
Tình địch luôn là sinh vật đáng ghét nhất trần đời.
Nhất là khi biết người kia đã có bạn gái mà vẫn đong đưa tình chàng ý thiếp, đầu mày cuối mắt.
Vì thế, Quý Miên Miên không nói hai lời, xắn tay áo lập tức đi ra.
Không có chiêu nào lợi hại hơn chiêu cùng bạn trai mình ân ái trước mặt tình địch, cô cam đoan có thể làm cho Phương Duyên Duyên tức hộc máu.
Phương Duyên Duyên run rẩy cầm bình giữ nhiệt trong tay, con khốn này, đôi nam nữ chó chết này hóa ra ở chung buổi tối ư?
“Các người… các người ở cùng nhau?”
Mộ Dung Miên ôm lấy Quý Miên Miên dịu dàng nhìn cô, đôi mắt đầy một mảnh tình tứ.
Anh rất thích bộ dáng ghen tuông của Quý Miên Miên, đáng yêu tới mức làm cho anh chỉ muốn khiêng cô ném lên giường.
Quý Miên Miên đâu biết dụng tâm hiểm ác trong lòng Mộ Dung Miên lúc này, ý chí chiến đấu của cô dâng trào, cô cười ha ha: “Phương tiểu thư nói đùa rồi, sao chúng tôi không thể ở chung một chỗ chứ? Chúng tôi yêu nhau mà, tôi không ở cùng anh ấy chẳng lẽ ở cùng cô à?”
Quý Miên Miên lại trào phúng nói tiếp: “Hay là cô cảm thấy nửa đêm cô chạy tới tìm bạn trai tôi thì tôi phải khách khách khí khí mời cô vào phòng sao? Sau đó để bạn trai tôi tùy cô quyến rũ à?”
Phương Duyên Duyên bị Quý Miên Miên châm chọc tới mức mặt mũi đỏ bừng bừng, lại nhìn ánh mắt dịu dàng của Mộ Dung Miên khi nhìn Quý Miên Miên thì càng thêm tức tối.
“Mộ Dung Miên, rốt cuộc anh có mắt không hả, loại đàn bà này mà anh cũng xem trọng được à?”
Ánh mắt Mộ Dung Miên chợt lạnh xuống làm cho Phương Duyên Duyên sợ tới ngây người, chỉ cảm thấy nhưng đang lăn trên một tầng băng mỏng.
“Cô ấy là loại người nào?”
“Cô cảm thấy cô tốt hơn cô ấy à?”
“Cô cảm thấy tôi coi trọng cô mới được coi là có ánh mắt tốt sao?”
Mộ Dung Miên đặt liên tiếp mấy câu hỏi, khóe môi châm chọc, cười lạnh làm cho Phương Duyên Duyên không dám nhìn anh.
Nhưng ba câu hỏi này của Mộ Dung Miên đều là điều mà Phương Duyên Duyên khẳng định trong lòng, vì thế cô ta cứng miệng nói tiếp: “Em đương nhiên tốt hơn cô ta rồi. Hơn nữa, về sự nghiệp, em có thể trợ giúp cho anh, chỉ cần người bình thường thì liếc mắt cũng có thể nhìn nhận chính xác vấn đề này.”
Quý Miên Miên bĩu môi, cô ôm lấy tay Mộ Dung Miên bấm bấm một chút, anh nghe đi, người ta mắng bạn gái anh đấy.
Mộ Dung Miên cầm tay Quý Miên Miên, cười nói: “Đúng thế, chỉ cần ánh mắt không có vấn đề gì liền sẽ lựa chọn chính xác, cho nên tôi mới yêu cô ấy. Cho dù tôi bị mù mắt cũng không coi trọng loại đàn bà như cô.”
Phương Duyên Duyên giận dữ: “Anh nói cái gì?”
Mộ Dung Miên cười lạnh: “Cô còn không bằng một sợi tóc của cô ấy, còn tưởng mình là nữ thần à? Ngoài cái áo khoác nữ thần ra, cô có khác gì nhà vệ sinh công cộng đâu?”
Sắc mặt Phương Duyên Duyên lập tức thay đổi: “Anh… Anh… Anh dám mắng tôi?”
Quý Miên Miên ở một bên nói: “Chẳng lẽ chồng tôi nói sai à? Cô làm cách nào có thể leo lên được đến mức này, chẳng lẽ còn cần người khác nói lại cho cô nghe sao?”
Mấy nữ ngôi sao lăn lộn trong làng giải trí, thực sự có mấy ai sạch sẽ đâu?
...