...
Trước đây khi Nhạc Thính Phong đối mặt với Nhạc Bằng Trình vẫn còn chút nhẫn nại, bởi vì dù cho anh có trốn tránh thế nào, có không muốn ra sao, người đàn ông này vẫn là người sinh ra anh, một sự thật không thể chối cãi.
Nhạc Thính Phong đã từng nghĩ rằng, ước gì cha anh cũng chung thủy như bao người cha khác hay là chết từ khi anh còn nhỏ thì tốt biết mấy.
Đáng tiếc, tất cả chỉ là hy vọng viển vông.
Bây giờ, Nhạc Thính Phong không muốn làm gì cả, anh chỉ muốn đứng chắn trước mặt Nhạc phu nhân, bảo vệ người đã dùng bờ vai yếu ớt của mình để bảo vệ anh bao nhiêu năm qua.
Quả đấm của Nhạc Thính Phong còn chưa kịp đánh ra, cánh tay của anh đã bị bà nhẹ nhàng kéo lại.
“Con trai, con đi trước đi, mẹ cũng có mấy câu đã dồn nén mấy chục năm rồi giờ muốn trả lại cho ông ta.”
Nhạc Thính Phong kinh ngạc quay sang nhìn Nhạc phu nhân, ánh mắt bà cực kì thản nhiên nhưng vẫn rất cứng rắn. Làn da bà hơi tái, lại không trang điểm, thoạt nhìn có chút tiều tuỵ, thiếu mất mấy phần dáng vẻ của một quý phu nhân, nhưng lại thêm mấy phần dịu dàng, tinh tế của một người phụ nữ từng trải.
Nhìn dáng vẻ hiện tại của Nhạc phu nhân, sau ba mươi năm, cuối cùng Nhạc Bằng Trình cũng hiểu ra lý do tại sao cha ông ta lại bắt ông ta lấy người xuất thân từ nhà cao cửa rộng.
Cái loại đàn bà đê tiện như Đinh Phù vĩnh viễn chỉ kéo ông xuống nước.
Nếu như năm đó ông ta chịu ngoan ngoãn chung sống với Tô Ngưng Mi thì bây giờ ông ta đã là Thái thượng hoàng của nhà họ Nhạc, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, đừng nói là ở Lạc Thành mà bất kì nơi nào trong nước ông ta đều có thể hoành hành ngang ngược.
Bây giờ, Nhạc Bằng Trình thật sự hối hận muốn chết.
Ông ta thấy Nhạc phu nhân bảo Nhạc Thính Phong đi trước, muốn nói chuyện riêng với ông ta, trong lòng lại bắt đầu nhảy nhót.
Ông ta luôn cảm thấy rằng Nhạc phu nhân là một kẻ ngốc, rất dễ bị lừa, chỉ trong phút chốc thôi là sẽ quỳ gối dưới chân ông ta rồi.
Nhạc Thính Phong quay lại nhìn Nhạc phu nhân nhưng vẫn không nói câu gì.
Anh nhìn chằm chằm vào Nhạc phu nhân, dùng ánh mắt hỏi bà, rốt cuộc có được hay không?
Nhạc phu nhân trả lời anh bằng một ánh mắt: Con cứ yên tâm.
Bà đã không còn là Tô Ngưng Mi của ngày xưa nữa, không phải một Tô Ngưng Mi nhìn thấy bọn họ chỉ biết đứng đó run rẩy.
Nhạc Thính Phong gật đầu.
…
Nhạc phu nhân và Nhạc Bằng Trình ngồi xuống khu nghỉ ngơi của khách sạn, cả khu không một bóng người, chỉ có hai người họ.
Nhạc Bằng Trình ngồi xuống liền lập tức mở miệng: “Ngưng Mi, anh biết bây giờ trong lòng em đang rất không vui, xin lỗi em, chuyện năm xưa anh có lỗi với em rất nhiều. Anh không nên ngoại tình với Đinh Phù sau lưng em, xin lỗi em, anh xin lỗi em vì những tội lỗi, sai lầm của anh đã phạm phải trong những năm tháng tuổi trẻ bồng bột. Anh có lỗi với em. Anh không dám cầu xin được em tha thứ, nhưng mà… xin em cho anh một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm, để bù đắp cho em.”
Nhạc phu nhân cầm tách cafe lên từ từ thưởng thức, hỏi: “Ông muốn đền bù như thế nào?”
Dáng vẻ của Nhạc phu nhân bây giờ không phải là kiểu hay chê bai ghét bỏ như trước mặt Nhạc Thính Phong, cũng không phải là dáng vẻ của fan não tàn khi ở trước mặt Yến Thanh Ti, mà bình tĩnh như một mặt hồ phẳng lặng.
Trên người bà mơ hồ toả ra một thứ khí chất cao quý vô hình, càng làm cho gã đàn ông đang ngồi trước mặt bà giống như một tên tiểu nhân nịnh hót lấy lòng.
Nhạc Bằng Trình vội nói: “Ngưng Mi, anh muốn chăm sóc cho em thật tốt, các cụ đã nói “Lúc trẻ thì là vợ chồng, về già thì thành tri kỉ”. Lúc còn trẻ anh có lỗi với em, bị con đàn bà đê tiện Đinh Phù dụ dỗ, nhưng bây giờ anh đã biết sai rồi, bây giờ anh đã biết quay đầu lại, anh muốn… được yêu em lại từ đầu, có được không?”
Nhạc phu nhân ngẩng đầu nhìn Nhạc Bằng Trình, cười nói: “Ông cảm thấy có được không?”
Nếu như Nhạc Bằng Trình mà biết Yến Thanh Ti nhất định ông ta sẽ phát hiện ra nụ cười này của Nhạc phu nhân quả thật có mấy phần tương tự với Yến Thanh Ti.
Nụ cười này rất đẹp, thực sự rất đẹp, nhưng… ẩn chứa trong đó lại là nguy hiểm khôn lường.
...