Chương 1016: Tôi nhìn bà không vừa mắt nên tôi đánh đấy


...

Lúc muốn hành hạ một người, Yến Thanh Ti tuyệt đối sẽ phát huy trí tưởng tượng siêu việt của mình. Một khi cô đã nghi ngờ Hạ Như Sương, kể cả khi không có chứng cớ cũng mặc kệ, có trách oan hay không không phải phận sự của tôi, tôi nhìn bà không vừa mắt nên tao đánh bà đấy.

Dù sao cô cũng chẳng phải là loại người hiền lành!

Hạ Như Sương biết, Yến Thanh Ti muốn lật mặt với bà ra, muốn chỉnh chết bà. Hiện tại, trên mặt bà vẫn còn đau, cả người cũng thế nhưng bà vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh, bà ta nói: "Cô bé à, làm người âm độc quá thì không tốt đâu, không ai thích người xấu xa độc ác cả..."

Yến Thanh Ti nhếch môi cười: "Cho nên, báo ứng của bà tới rồi đó."

Nếu quả thật là ngường trong một gia đình, bất kể cô có như thế nào mọi người vẫn thương yêu cô, giống như Nhạc Thính Phong vậy, yêu ai yêu cả đường đi lối về, ngay cả những mặt xấu xa và khuyết điểm của cô anh cũng thích. Anh từng nói, không có bất kì chỗ nào trên người cô mà anh không thích. Nếu đã không thích thì mặc kệ có tốt bao nhiêu vẫn là không thích.

Giống như Hạ Như Sương, những gì bà ta biểu hiện ở Hạ gia phải nói là không có điểm gì đáng chê trách, nhưng bác của cô có thích bà ta không? Không. Còn bà ngoại thì xem ra cũng chẳng ưa lắm.

Hạ Như Sương nói: "Thời gian sẽ cho cô biết tất cả những chuyện cô làm là sai."

Yến Thanh Ti cười lạnh: "Thời gian cũng nói cho bà, đừng chọc vào tôi, những người từng chọc phải tôi một là chết hết; hai là đang trên đường chết, chẳng hạn như... bà!"

Hai người đang “nồng nhiệt tán gẫu” thì một người nữ giúp việc đi lên: "Tiểu thư, thư kí tiên sinh phái tới đang chờ cô dưới nhà, muốn cô kí một ít văn kiện."

"Được, tôi xuống đây!"

Yến Thanh Ti liếc Hạ Như Sương một cái: "Bà đoán xem, bác để tôi kí cái gì?"

Nói xong cô đi thẳng xuống, Hạ Như Sương vẫn đứng đó một hồi, không nhúc nhích.

Thư kí của Hạ An Lan nhìn thấy Yến Thanh Ti thì vội đứng lên, "Tiểu thư, tôi tới hơi trễ, đáng ra nên tới sớm hơn một chút."

"Không sao, anh ngồi đi."nSau khi Yến Thanh Ti ngồi xuống thì nhìn thấy chồng văn kiện trên bàn, hỏi: "Những thứ này, chẳng lẽ... đều phải kí hết?"

"Ừm, đúng là có hơi nhiều nhưng mà chỉ cần kí tên rồi lấy dấu vân tay, cũng... không tốn thời gian lắm đâu thưa cô."

Thư kí hai tay đưa bút lên, mở ra một tập tài liệu rồi chỉ vào cuối trang, "Tiểu thư, kí chỗ này ạ!"

Yến Thanh Ti không hỏi nhiều, xoẹt xoẹt kí tên mình vào rồi nhấn tay vào mực, in dấu vân tay lên trên tên mình.

Làm xong toàn bộ, Yến Thanh Ti vẫn không biết những thứ cô kí vào là cái gì, dù sao bác cô cũng chẳng lừa gạt gì cô.

Ấn xong dấu vân tay cuối cùng, Yến Thanh Ti mới tùy ý hỏi đây là cái gì?

Kết quả, thư kí nói cho cô: "Tiểu thư, đây là văn bản hợp đồng chuyển nhượng tài sản ạ! Tiên sinh chuyển cho cô một số bất động sản và tài sản trên danh nghĩa ạ!"

“Cạch”, chiếc bút máy trong tay Yến Thanh Ti rơi xuống mặt đất, cô nuốt nước miếng, mới vừa rồi cái cô kí là... nhiều như thế... Đó là... bao nhiêu tài sản?

Ánh mắt Yến Thanh Ti dần dần phát sáng: "Những thứ này... sau này đều là của tôi?"

Thư kí cười gật đầu: "Vâng ạ, còn một phần khác đang được chỉnh sửa, sau này sẽ chuyển tới danh nghĩa của tiểu thư."

Yến Thanh Ti sờ trán một cái, không có sốt, đột nhiên cô có cảm giác muốn ăn chơi trách táng.

Di động phát ra âm thanh báo tin nhắn đến, Yến Thanh Ti nhìn thấy là ngân hàng gửi tin nhắn đến báo có một khoản tiền được chuyển vào tài khoản của cô. Nhìn con số trên màn hình, Yến Thanh Ti thiếu chút nữa không cầm nổi di động.

...