...
Hai người (⊙o⊙)!
Trong một lúc công ty đuổi nhiều quản lý cấp cao như vậy thì sau đó chắc chắn sẽ xảy ra một ít hỗn loạn, nhưng cũng đã bị chìm xuống rất nhanh, hơn nữa bầu không khí của công ty còn tốt hơn trước rất nhiều.
Đám người đó như tế bào ung thư của công ty, sau khi bỏ đi tuy thời gian đầu sẽ đau nhưng lại trị được tận gốc cho công ty.
Hơn nữa, có những chứng cứ đó thì nhân viên công ty cũng sẽ hiểu tại sao lại đuổi việc đám người đó, đồng thời những đám đó đi rồi sẽ có rất nhiều vị trí trống được dư ra, đây không phải là đang tạo thêm động lực cạnh tranh cho mọi người hay sao?
Còn về phần những người kia, họ cũng muốn kiếm chuyện, cũng muốn tạo phiền phức cho Mộ Dung Miên, nhưng họ cũng cần phải có thời gian chứ!
Trong nhà rối loạn, cảnh sát, bọn cho vay nặng lãi, gia đình bên vợ hẹn nhau tìm đến tận cửa.
Họ chỉ hận là không tìm được một cái lỗ để chui xuống để tạm tránh qua khoảng thời gian này.
Vậy thì làm gì còn thời gian tinh lực đi tìm Mộ Dung Miên?
Chuyện qua được vài ngày, công ty sắp mở cuộc họp cổ đông đầu tiên, Mộ Dung Miên dĩ nhiên phải tham dự, hơn nữa bây giờ anh đã là đại diện phía hội đồng, một vài việc của công ty Mộ Dung phu nhân đang từ từ đưa cho hết cho anh xử lý, cho dù anh rất không tình nguyện.
Tối hôm qua anh với Quý Miên Miên đùa giỡn quá dữ dội, nhìn lại quầng thâm trên mắt cô, anh không nỡ bắt cô cùng đến công ty nên để cô ở nhà nghỉ ngơi.
Sau khi Mộ Dung Miên và Mộ Dung phu nhân rời đi, vốn dĩ cô muốn về phòng ngủ bù một giấc nhưng quản gia tới và nói: “Thiếu phu nhân, tiên sinh muốn gặp cô.”
Quý Miên Miên ngốc lăng, tưởng là mình nghe nhầm: “Hả?”
Quản gia lặp lại câu nói: “Tiên sinh nói, muốn gặp cô.”
“Nhưng Mộ Dung Miên không có ở nhà!”
“Tiên sinh nói một mình cô là được rồi.”
Cuối cùng Quý Miên Miên cũng nghe ra, hóa ra lão tiên sinh đó muốn gặp cô, cô có thể nói không đi được sao?
“Tiên sinh nói thời gian của ông ấy không còn nhiều, hy vọng mỗi ngày đều có người thân bên cạnh bầu bạn.”
Người ta đã nói đến như thế, Quý Miên Miên còn có thể nói được gì đây: “Vậy được thôi!”
Trên đường đi, cô gửi một tin nhắn đến cho Mộ Dung Miên, cô rất chột dạ, luôn thấy lo lắng quá khứ của cô sẽ bị Mộ Dung Chí Hoành phát hiện.
Đến trước cửa phòng bệnh, cô còn chưa chuẩn bị gì thì quản gia đã mở cửa: “Xin mời thiếu phu nhân.”
Quý Miên Miên cố gắng làm bản thân mình bình tĩnh lại, đến trước giường bệnh, hỏi: “Ba, hôm nay ba cảm thấy như thế nào, hình như tinh thần của ba khá tốt hơn so với hai ngày trước?”
Giọng Mộ Dung Chí Hoành khan khan: “Tạm ổn”
Từ khi xử lý xong đám người kia, cô và Mộ Dung Miên không còn đến bệnh viện nữa, cô cảm thấy ông ấy chắc đã biết hết rồi nhỉ?
“Ngồi xuống đi, nói chuyện với tôi.”
“Dạ vâng.”
Quý Miên Miên cả người căng thẳng
“Tôi nghĩ chắc cô cũng đoán ra được, mục đích kêu cô tới đây vì tôi có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng tôi không còn sức lực để nói hết.”
Nghỉ ngơi một lúc, Mộ Dung Chí Hoành mới nói tiếp: “Cô không giúp được cho Randy, cô có tốt đến mấy cũng không giúp được nó, chỉ có, chỉ có nhà Jessica mới có thể giúp nó ngồi vững.”
Quý Miên Miên cắn môi, nói: “Con biết ý của ba, nhưng mặc kệ suy nghĩ đó có vì con trai người đến cỡ nào đi nữa, nhưng trong mắt con đó là sự ích kỷ, thậm chí là xem thường con trai chính mình.”
“Vì sao ngay cả con cũng tin tưởng con trai người, còn người lại không tin rằng anh ấy sẽ làm được? Con không thể đồng ý cũng sẽ không đồng ý, con yêu anh ấy, con muốn cùng anh ấy đối mặt với tất cả, bất kể lúc nào, bất kỳ ai đều đừng hòng ngăn cản được con.”
...