Chương 976: Trong mắt ông, cách bà ta lấy lòng chỉ là một trò cười


...

Hạ Như Sương chột dạ, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, môi run rẩy, ánh mắt đầy khổ sở đáng thương nhìn Hạ An Lan: "Anh Lan... anh... sao lại thế?"

Hạ Như Sương đỏ mắt nói: "Em... em thừa nhận, em có nói với chú một ít chuyện liên quan đến Nhạc gia, nhưng em cũng vì muốn tốt cho Thanh Ti thôi nên mới nói. Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhiều chuyện không thể hiểu rõ được. Hôn nhân là chuyện cả đời của con gái, sai một bước là hủy cả đời, em chỉ muốn giúp con bé được hạnh phúc thôi mà... Em không có ý tứ khác."

Nhìn bộ dạng đau khổ của Hạ Như Sương, Hạ An Lan không có bất cứ phản ứng gì, ngược lại trong mắt ông chỉ có thêm lạnh lùng cùng vẻ không kiên nhẫn.

"Phải vậy không? Mục đích của cô là vì Thanh Ti? Đúng là nhìn không ra…"

"Anh Lan, em... em thật sự không có mục đích khác."

Hạ Như Sương nhìn Hạ An Lan, trong mắt cố hiện vẻ hoang mang, đem tất cả sự tủi thân lộ ra trên mặt.

Hạ An Lan hời hợt nói: "Mấy chục năm trước, lúc cô mới đến nhà tôi, Tiểu Ái vẫn mới có hai ba tuổi. Hồi đó cha tôi thích một con chim họa mi, đột nhiên một ngày lại biến mất, người làm trong nhà nói thấy cô dắt Tiểu Ái đi xem, lúc ấy, cô nói như thế nào?"

Du phu nhân sắc mặt trắng bệch, mấy chục năm trước... khi đó, bà ta vừa mới tới Hạ gia, bà ta...

"Cô nói với cha tôi, Tiểu Ái cứ đòi xem bằng được nên cô lấy xuống cho nó."

Tay Du phu nhân khẽ run lên, bà ta cố nở nụ cười nhưng cười không nổi: "Em... không nhớ rõ lắm. Chuyện mấy chục năm trước rồi sao anh lại đột nhiên nhắc tới? Tuy em không nhớ rõ nhưng mà... chúng ta đều biết Tiểu Ái rất nghịch ngợm, em ấy muốn xem nên em lấy xuống, chuyện đó... cũng rất bình thường mà."

Hạ An Lan châm chọc cười một tiếng, nụ cười nhạt vô cùng, ngắn vô cùng, thậm chí ngay cả một giây cũng chưa tới.

Nhưng mà... nó giống như một cây gai, mạnh mẽ đâm vào lòng Du phu nhân, tay chân bà ta lạnh toát, trong lòng đầy bất an. Từ trước tới nay Hạ An Lan chưa bao giờ nói những lời vô nghĩa, hôm nay đột nhiên nói tới chuyện này, rốt cuộc là ý gì?

Hạ An Lan sâu xa nói: "Không nhớ được sao? Ha... nhưng tại sao tôi lại nhớ rất rõ ràng nhỉ? Chắc là cô vẫn không biết, lúc cô mở lồng thả con chim họa mi kia ra, tôi vẫn luôn đứng sau cô đấy.”

Tức khắc, Du phu nhân có cảm giác hình như cả người bà ta như rơi vào hầm băng, cái lạnh lẽo thấu xương chui vào trong thân thể, lạnh đến run rẩy cả người.

Thì ra, từ lúc đó ông ta đã không thích bà. Nhiều năm như thế ông vẫn luôn nhớ rõ chuyện đó, thậm chí năm đó chính mắt ông thấy nhưng không hề nói gì cho đến tận bây giờ.

Nhiều năm qua, bà ta cố gắng lấy lòng ông, một mực cẩn thận, luồn cúi hiến vui vẻ, thì ở trong mắt ông ta chẳng khác gì một trò cười nhạt nhẽo.

Chờ Du phu nhân tỉnh táo lại, Hạ An Lan đã rời đi từ lúc nào không biết.

Hạ An Lan biết những đứa trẻ có xuất thân từ cô nhi viện đều trưởng thành sớm, ở thời điểm đó Hạ Như Sương mới chỉ là một đứa trẻ nên ông cũng không so đo gì. Nhưng ông biết, nếu bản tính một người đã là ích kỷ thì không thể nào sửa đổi được.

Sau khi Tiểu Ái xảy ra chuyện, bà ta càng cố tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời, hiểu chuyện, thậm chí vô tình cố ý bắt chước Tiểu Ái thì càng khiến Hạ An Lan cảm thấy chán ghét.

Nếu như chỉ có mình Hạ An Lan, ông đã sớm đá Hạ Như Sương đi, nhưng cái chết của Tiểu Ái khiến cho ngôi nhà này chìm trong thống khổ quá sâu, Hạ Như Sương có thể giúp mẹ ông vơi bớt nỗi đau mất con gái nên ông vẫn luôn không tính toán gì với bà ta.

...