...
Quý Miên Miên mấp máy môi…
“Tiểu thư, nếu không còn việc gì, tôi phải đi rồi, tôi có chuyện gấp.”
Anh ta đưa tay bấm thang.
Quý Miên Miên gọi: “Chờ một chút, tôi… có thể xin anh cách thức liên lạc được không?”
Anh ta mỉm cười: “Con gái trong nước bây giờ đều bạo dạn thế này sao?”
“Xin anh… có thể… cho tôi không?”
Anh ta lắc đầu: “Xin lỗi… không thể.”
Thang máy đi tới, anh ta do dự một chút rồi tiến vào.
Quý Miên Miên muốn đuổi theo nhưng cô lại không động đậy được.
Thang máy đã sắp đóng lại, đột nhiên một cánh tay từ trong vươn ra, cửa thang máy chậm rãi hé mở. Anh ta đi ra, cầm khăn tay đưa cho Quý Miên Miên, nói: “Nếu có duyên, có lẽ… còn có thể gặp lại.”
Quý Miên Miên nhìn anh ta quên cả nhận đồ, anh ta cầm tay cô lên nhét khăn vào, sau đó xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng của anh ta, cái tên kia đã nằm sẵn trên môi, chỉ cần cô mở miệng là có thể gọi được, nhưng cô lại không dám.
Cô không biết mình đang sợ cái gì, cô sợ…
Cô không sợ sau khi gọi cái tên kia ra, mọi chờ mong lại thành công cốc…
Mà là sợ…
Sau khi gọi tên rồi, anh ta lại biến mất.
…
Yến Thanh Ti và Nhạc Thính Phong bị MC đặt rất nhiều câu hỏi rồi mới được tha.
Cuối cùng, MC nói: “Cuối cùng, tôi có một vấn đề này, có lẽ cũng là vấn đề mà rất nhiều người đang quan tâm, bảo bối nhà hai vị tên gọi là gì? Là con trai hay con gái?”
Nhạc Thính Phong liếc mắt nhìn Yến Thanh Ti một cái, thấy cô im lặng bèn trả lời: “Là con trai.”
Yến Thanh Ti cười đáp: “Gọi là Tiểu Hạnh Nhân.”
Dưới đài lại vang lên một trận cười ồ, MC nói: “Tên này thật sự là… rất đặc biệt. Tại sao lại gọi là Tiểu Hạnh Nhân vậy?”
“Bởi vì lúc tôi đang ăn hạnh nhân thì sinh bé, cho nên…”
Phía dưới lại là một tràng cười nữa.
MC trêu chọc thêm vài câu rồi mới cho hai người về chỗ. Hai người đã chiếm rất nhiều thời gian của chương trình, nhưng bên dưới không có ai phản đối, người xem lại càng không phản đối, chỉ hy vọng có thể nghe được thêm nhiều tin tức từ cặp đôi này.
Hôm nay Yến Thanh Ti mặc một chiếc váy liền thân sát nách màu đỏ, kết hợp với một đôi giày rất cao, Nhạc Thính Phong bèn đỡ cô đi xuống sân khấu.
Lúc xuống sân khấu, anh đi xuống trước rồi mới xoay người dìu cô xuống.
Nhiếp ảnh gia vẫn liên tục nháy máy cho đến khi họ ngồi xuống.
Lúc ngồi xuống, người bên cạnh Nhạc Thính Phong lập tức nhường chỗ cho Yến Thanh Ti.
Tống Thanh Ngạn ngồi sau lưng Nhạc Thính Phong cười nói: “Hai người rốt cuộc cũng công bố rồi, đúng là không dễ dàng gì… Nếu cứ không nói, tôi chỉ sợ ngày nào đó lúc được phóng viên phỏng vấn lại buột miệng nói ra trước.”
Yến Thanh Ti mỉm cười: “Cảm ơn đã giúp che giấu.”
“Không cần nói cảm ơn, tôi đang chuẩn bị quay một bộ phim, nếu cô có thể tới giúp tôi vài việc thì tôi rất cảm ơn rồi.”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Được, chờ xong kịch bản thì gửi tôi…”
Hai người thấp giọng trò chuyện một hồi, lễ trao giải bên trên vẫn tiếp tục.
Không có gì ngoài ý muốn, Tống Thanh Ngạn nhận được giải đạo diễn mới xuất sắc nhất. Đây là lần đầu tiên anh ta làm phim, dựa theo năng lực của anh ta thì giải đạo diễn xuất sắc nhất cũng không có gì là khó.
Tống Thanh Ngạn không cảm thấy tiếc nuối, anh ta rất vui mừng, bước chuyển mình đầu tiên của anh ta đã được ghi nhận, rất tốt.
Anh ta đứng dậy nhẹ nhàng ôm Yến Thanh Ti một cái, sau đó lại cùng Nhạc Thính Phong bắt tay.
Lúc bắt tay, Nhạc Thính Phong không khách khí mà siết rất chặt.
...