...
Sau khi kết thúc, Uông Tích Vũ nói: “Nhạc tổng, đây là nhượng bộ thấp nhất của chúng tôi, tôi nghĩ hiện tại trên thị trường sẽ không có đối tác nào cho Nhạc thị được lợi nhuận lớn như thế nữa đâu.”
Trong lòng Giang Lai gật gù, đúng là lợi nhuận rất mê người. Uông Tích Vũ này không phải cái gối thêu hoa, toàn bộ quá trình đàm phán cô ta nói rất nhiều, ý nghĩ rõ ràng, tổ chức ngôn ngữ cũng rất tốt, hơn nữa lại cực kỳ logic.
Đáng tiếc… lại không chắc có thể đả động được sếp của bọn họ.
Nhạc Thính Phong đứng lên, chậm rãi cởi bớt một cúc áo trên cổ, động tác thong dong, tao nhã.
Uông Tích Vũ ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt si mê.
Chỉ nghe thấy Nhạc Thính Phong lãnh đạm trả lời: “Tôi cảm thấy lần hợp tác này của chúng ta có thể thôi luôn đi.”
Uông Tích Vũ kinh ngạc, đứng bật dậy: “Vì sao?”
Cô ta tốt nghiệp hạng xuất sắc ở một trường đại học danh giá tại nước ngoài, cô ta cực kỳ tự tin vào bản thân mình, đó là chỉ cần ngồi vào bàn đàm phán thì hạng mục nào cũng sẽ giành được về tay.
Nhạc Thính Phong cười châm chọc: “Nói cho cô ta hiểu tại sao đi.”
Giang Lai tiến lên nói: “Bởi vì, chúng tôi cảm thấy các cô rõ ràng không có thành ý hợp tác. Với một đối tác không có thành ý thì dù lợi nhuận có là 100% đi chăng nữa, Nhạc thị cũng sẽ không hợp tác. Thương nhân quan trọng nhất là chữ tín, nếu ngay cả chữ tín còn không giữ được thì lấy cơ sở gì nói chuyện hợp tác đây? Ai biết, đối phương liệu có ở sau lưng cắn cho một nhát hay không chứ?”
Uông Tích Vũ nhíu mày, cô ta quên mất, cô ta tưởng xuất hiện bất ngờ thế này sẽ làm Nhạc Thính Phong trở tay không kịp, không ngờ quên mất điểm kia.
Uông Tích Vũ vội vàng nói: “Thật xin lỗi, chúng tôi đột nhiên thay đổi Tổng giám đốc, là lỗi ở bên phía chúng tôi. Nhưng chúng tôi thật sự rất có thành ý muốn hợp tác dự án này với Nhạc thị. Nếu các anh cảm thấy chúng tôi không có thành ý, vậy chúng tôi sẽ giảm thêm một giá vậy. Hơn nữa, tôi xin cam đoan, chuyện như thế này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
Khúc Kính cười nói: “Trên đời này, vô dụng nhất chính là lời cam đoan.”
Trong lòng Uông Tích Vũ tiếc nuối, lần đàm phán này xem ra là hỏng rồi, nhưng… sao cô ta có thể buông tha được.
Uông Tích Vũ tạm thời lui bước, nói: “Chuyện hôm nay, tôi thật sự xin lỗi quý công ty. Là do chúng tôi không chu đáo, chúng tôi hy vọng Nhạc tổng có thể cho chúng tôi thêm một cơ hội nữa. Chúng tôi cực kỳ mong muốn hợp tác cùng Nhạc thị, hơn nữa hạng mục này cũng chỉ có hai bên chúng ta hợp tác song phương mới có thể đem lợi ích đẩy lên cao nhất. Nếu quý vị vẫn muốn hợp tác, vậy chúng tôi rất vui lòng chờ.”
Nhạc Thính Phong: “Tiễn khách.”
Uông Tích Vũ cắn răng, dù cô ta có nói thế nào thì Nhạc Thính Phong cũng không lay động.
Cô ta lại nói: “Khoan đã… Nhạc tổng, em nghĩ tôi nên gọi anh là “anh Thính Phong” đi. Tốt xấu gì chúng ta cũng là người quen cũ, nhiều năm rồi không gặp, chẳng lẽ không thể ôn lại chuyện cũ một chút sao? Mua bán không thành nhưng vẫn còn nhân nghĩa, hiện tại em tới Lạc Thành, đây là địa bàn của anh, anh không thể mời em một bữa cơm sao?”
“Xin lỗi cô, tôi phải về nhà ăn cơm với vợ, còn nữa… Tôi không quen cô đến thế đâu, chào cô.”
Nhạc Thính Phong nói xong liền quay đầu đi ra ngoài.
Uông Tích Vũ chết đứng tại chỗ… Vợ? Anh ấy… đã kết hôn?
Nhưng rõ ràng trên tư liệu không hề có chi tiết này mà, chỉ nói anh có tin đồn dây dưa cùng một nữ ngôi sao, nhưng cái đó Uông Tích Vũ chẳng để ý, người đàn ông có tiền bao nuôi nữ minh tinh là chuyện quá bình thường.
Giang Lai giơ tay: “Uông tổng, xin mời.”
Uông Tích Vũ lấy lại tinh thần, lập tức hỏi: “Nhạc tổng của các anh kết hôn rồi sao?”
...