...
Thím Ngũ vội vàng nói: “Đại thiếu gia của tôi ơi, tôi nào dám chứ. Nếu không một chút nữa cậu lại gọi điện lại đi.”
“Được… Thím may chuẩn bị bữa sáng đi, hâm nóng một chút, không được để cô ấy ăn đồ nguội, dạ dày của cô ấy không tốt.”
“Cậu yên tâm đi, bữa sáng tôi làm cho thiếu phu nhân đảm bảo là các món bổ âm.”
“Đi đi, chăm sóc cô ấy cho tốt.”
Cúp máy, thím Ngũ vội vàng chạy tới phòng bếp, lẩm bẩm: “Cuối cùng nhà cũng giống nhà ồi. Không ngờ thiếu gia cũng có ngày gặp phải khắc tinh của đời mình.”
Lúc Yến Thanh Ti đi xuống, thím Ngũ đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi.
“Thiếu phu nhân, thức ăn còn đang nóng, tranh thủ ăn đi. Vừa rồi thiếu gia có gọi điện hỏi cô dậy chưa, tôi nói cô đang rửa mặt, thế mà cậu ấy còn không tin đấy.”
Yến Thanh Ti nở nụ cười, lúc ăn cháo, cô nảy ra một ý bèn cầm lấy điện thoại tự chụp một tấm, sau đó gửi tấm hình cho Nhạc Thính Phong.
Di động của Nhạc Thính Phong hơi rung một chút, quay đầu liếc mắt nhìn, thấy tin nhắn hiển thị tên Yến Thanh Ti thì vội vàng mở ra. Vừa thấy Yến Thanh Ti tự chụp ảnh mình đang ăn cháo thì vẻ mặt ngưng trọng của anh dần giãn ra, ánh mắt dịu dàng hơn.
Anh nhắn lại cho cô một chữ: “Ngoan.”
Yến Thanh Ti đọc tin nhắn của anh, khóe môi cong lên.
“Trưa anh có về không?”
Nhạc Thính Phong nhìn đống văn kiện trên bàn, thở dài một tiếng.
“Sẽ cố gắng về, nếu anh không về sẽ gọi điện cho em sớm.”
Yến Thanh Ti đoán anh bận rộn công việc, có nhiều việc tồn đọng phải giải quyết nên trả lời: “Nếu trưa anh bận thì đừng về, em mang cơm trưa cho anh.”
“Được, bà xã của anh thật hiền huệ.”
Yến Thanh Ti nhíu mày.
“Làm việc cho tốt, anh phải nuôi em đấy.”
“Yên tâm, chuyện đó anh rất có ý thức tự giác. Không cần nhắn lại nữa, ngoan ngoãn ăn sáng đi.”
Yến Thanh Ti buông di động, nét cười đọng trong đáy mắt: “Thím Ngũ, cho cháu thêm một bát cháo nữa.”
“Được.”
Thím Ngũ lại múc cho cô thêm một bát cháo, còn thuận miệng hỏi một câu: “Thiếu phu nhân, khi nào thì phu nhân về nhà ạ?”
Yến Thanh Ti cắn thìa, nghĩ nghĩ, cháu không thể nói được, phu nhân của thím sợ là không về được nữa, bởi vì bà đã bị con sói xám lớn bắt đi mất rồi.
Cô cười cười: “A… sớm thôi, sẽ sớm về thôi, mẹ ở bên ngoài rất tốt.”
“Lâu như vậy không gặp phu nhân, tôi rất nhớ bà ấy.” Thím Ngũ đã làm ở Nhạc gia nhiều năm, trước kia Nhạc phu nhân không có bạn tốt, chỉ có mình thím Ngũ nói chuyện với bà.
Yến Thanh Ti cười nói với bà: “Yên tâm đi, mẹ không sao đâu, rất tốt… Nói không chừng, chờ đến lúc bà về, nhà chúng ta còn có thêm một vài người ấy chứ.”
Lúc mẹ trở về thế nào cũng dẫn bác theo, câu “nhà có thêm một vài người” là nói thật còn gì.
Nhưng thím Ngũ lại hiểu sai ý của Yến Thanh Ti, cúi đầu nhìn bụng cô.
“Cô nói rất đúng, nói rất đúng, không chừng trong nhà sớm sinh thêm con trai.”
Yến Thanh Ti cảm thấy có điểm không đúng, sinh con trai… hình như không phải là đang nói tới bác rồi?
Aizz, mặc kệ, cô còn có chuyện cần thím Ngũ đi làm.
“Đúng rồi, thím Ngũ, cơm trưa của Thính Phong cháu sẽ đem tới, trong nhà còn đồ ăn gì không? Nếu không chút nữa ăn xong, chúng ta đi siêu thị.”
“Trong nhà có rau xanh, nhưng không có thịt bò. Mấy món mặn toàn là ngày nào mua mới ngày đó.”
“Vậy một chút nữa cùng đi siêu thị mua đồ ăn.”
Sau khi xác định xong công việc buổi sáng, Yến Thanh Ti nghĩ tới chuyện quan trọng nhất, nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Quý Miên Miên.
Tối hôm qua, Yến Thanh Ti lại mơ thấy chuyện xảy ra đêm ấy, còn mơ thấy cả Diệp Thiều Quang.
...