...
Diệp Thiều Quang, anh về rồi!
Câu nói của Quý Miên Miên như kim châm vào lòng Yến Thanh Ti, tay cô run rẩy.
Trong cổ họng cô nghẹn đắng, đau rát, cô muốn nói mà không biết nói gì.
Nhạc Thính Phong tiến vào, nói khẽ với Yến Thanh Ti: “Thanh Ti, điện thoại của bác.”
Yến Thanh Ti hít vào một hơi, muốn rút tay ra nhưng Quý Miên Miên bắt lấy rất nhanh làm cô không rời đi được.
Trong lòng cô càng khó chịu, quay đầu nói với Nhạc Thính Phong: “Đưa cho em đi.”
Nhạc Thính Phong đưa máy cho cô.
Yến Thanh Ti kẹp điện thoại lên vai: “Vâng… Bác…”
“Có khỏe không?” Thanh âm của Hạ An Lan hơi khàn.
Tối hôm qua sau khi nhận được tin tức, ông đã không ngủ một đêm, liên tục bố trí người đi bắt nhà họ Tằng, đáng tiếc… Tằng Thành Dũng đã sớm có phòng bị nên chạy trốn từ trước, chỉ để lại cha mẹ già và bà vợ. Hạ An Lan đã cho người bắt tất cả lại.
Yến Thanh Ti nhìn Quý Miên Miên, lắc đầu: “Không khỏe… Rất không khỏe.”
Cô không bị thương, nhưng hiện tại cô còn khó chịu hơn chính mình bị thương.
Cô tận mắt thấy Diệp Thiều Quang - người ở chung với mình nhiều ngày, người mình thật sự coi là bạn bè lái xe phi ra khỏi thành cầu rồi nổ tung…
Trước mắt cô vẫn thấy ngọn lửa bùng lên, bên tai vẫn nghe thấy tiếng nổ mạnh, cô không tài nào thoát ra khỏi cơn ác mộng đó.
Hạ An Lan trầm mặc một lát, nói: “Con và Thính Phong đừng về Lạc Thành nữa, tới thủ đô đi. Trước kia bác nghĩ mình có đủ khả năng để bảo vệ bất kỳ ai, nhưng… sự thật đã chứng minh bác sai lầm rồi.”
Yến Thanh Ti cúi đầu: “Người ta nói ngàn ngày làm giặc nhưng không ai nói ngàn ngày đề phòng cướp, bất hạnh tới thì chẳng ai đoán trước được. Là tại con sơ ý trước.”
Bởi vì bọn họ không ngờ rằng Tằng gia lại phát điên tới trình độ này.
Mỗi lần Yến Thanh Ti nghĩ đến việc mình là người phụ nữ ác tới cực hạn thì ngay sau đó lại có chuyện xảy ra, chứng minh với cô rằng cô vẫn rất lương thiện.
Cô nghĩ mình đã rất xấu xa rồi, nhưng so với nhiều người thì cô chẳng khác nào con cừu hiền lành cả.
Hạ An Lan biết đêm qua đã xảy ra những chuyện gì nên ông cũng hiểu tâm tình của Yến Thanh Ti lúc này.
Yến Thanh Ti nhìn Quý Miên Miên: “Bác, con và Thính Phong sẽ không tới chỗ bác, bọn con sẽ về nhà ở Lạc Thành.”
Quý Miên Miên sẽ về Lạc Thành, cô không thể để mặc kệ được, cô đã đồng ý với Diệp Thiều Quang là sẽ chăm sóc tốt cho con bé rồi.
Hạ An Lan thở dài một tiếng: “Ừ, các con cứ về trước vậy, bác và mẹ các con sẽ nhanh tới thôi. Chuyện của Tằng gia bác sẽ cho người hoàn thành, con nghỉ ngơi cho khỏe.”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Vâng, bác hãy chăm sóc tốt cho mẹ con là chúng con yên tâm rồi.”
Cúp điện thoại, Yến Thanh Ti đưa điện thoại cho Nhạc Thính Phong.
“Chờ Miên Miên tỉnh, chúng ta về nhà.”
“Ừ.”
…
Bọn họ không biết khi nào thì Quý Miên Miên tỉnh, bác sĩ cũng không biết, cô không phải người thực vật, cũng không bị chấn động ở đầu óc, cho nên sớm muộn gì cũng sẽ tỉnh lại.
Điều bọn họ có thể làm chính là kiên nhẫn chờ đợi.
Yến Thanh Ti bị Quý Miên Miên giữ chặt tay, cô không dám nhúc nhích: “Người… Đã tìm thấy chưa?”
Cô nói là người chứ không phải thi thể của Diệp Thiều Quang.
Ở trong lòng, bọn họ đều hy vọng yêu nghiệt Diệp Thiều Quang kia vẫn còn sống, qua vài ngày nữa sẽ tới trước mặt họ và nói: “Tôi còn chưa cưới Quý Miên Miên, sao có thể chết được chứ!”
...