...
"Quan tâm tới bà ta làm gì, cùng lắm là đồng tình, muốn chết chứ gì, thế cứ để bà ta chảy thêm chút máu nữa đi. Loại tâm tư này của bà ta chẳng lẽlão đại lại không nhìn ra sao?"
"Vờ vịt, đúng là vờ vịt..."
Cuộc đối thoại của hai người khiến Hạ Như Sương sốc vô cùng. Bà ta hối hận rồi, làm như thế này đã không cứu vãn được gì, ngược lại còn khiến mình thật sự rơi vào nguy hiểm.
Bà ta không muốn chết, thật sự không muốn chết.
Bà ta còn chưa sống đủ, tất cả những gì bà ta mong muốn đều chưa có được, sao bà ta có thể chết? Bà ta là người được ông trời ưu ái cơ mà.
Chuyện này không giống như bà ta dự đoán, những vinh hoa phú quý khó khăn lắm bà ta mới có bà ta còn chưa hưởng thụ hết, tuyệt đối không thể tùy tiện chết như vậy được.
Hạ Như Sương nghĩ tới những chuyện này, nhưng vì mất máu quá nhiều nên bà ta đã rơi vào trạng thái mê man.
Bà ta mở miệng gọi: "Cứu... cứu... mạng."
Vệ sĩ bên ngoài cười.
"Thấy chưa, không chịu được nữa, kêu cứu rồi kìa."
"Xì, biết ngay mà, chỉ làm bộthôi."
Một trong hai người nói với Hạ Như Sương: "Đừng hét nữa, máu chỉ chiếm một phần cơ thể thôi, bà mới chảy có bao nhiêu đâu, cứ thêm 400 CC nữa đi."
Hạ Như Sương hận không thể xé xác hai tên này ra, chảy thêm 400CC nữa bà ta thật sự sẽ chết mất.
Ý thức của bà ta ngày càng mơ hồ, bà ta cố chống đỡ, nói: "Tôi... tôi phải... gặp... Hạ... lão... gia..."
"Gọi ai giờ cũng vô dụng thôi, chúng tôi chỉ nghe theo lời lão đại."
Có điều, một lát sau, Hạ lão gia lên nhìnHạ Như Sương, thần tình phức tạp, gương mặt già nua tỏ ra lạc lõng, bi thương.
Lúc này, ông cảm thấy ăn năn vô cùng, ông không nên đối xử với Yến Thanh Ti như vậy, càng không nên vì vài ba câu của người khác mà hoài nghi cô. An Lan làm chuyện gì cũng đều rất thỏa đáng, từ trước tới giờ chưa từng xảy ra sai xót, với thân phận hiện tại của Hạ An Lan, bác sĩ xung quanh đều phải trải qua các cuộc kiểm tra nghiêm ngặt, người bình thường sao có thể đến gần nó được, kết quả lấy từ chỗ nó sao có thể sai?
Ông thật sự hồ đồ quá rồi, cư nhiên lại bị vài ba câu nói của Hạ Như Sương và người nhà họ La làm dao động. Nói cho cùng vẫn là tại ông, là ôngkhông tin tưởng Thanh Ti, chính người ông này có lỗi với cô.
Ngay sau khi ông biết Yến Thanh Ti là diễn viên, ông đã luôn ái ngại cô, ông cứ tưởng rằng như vậy thì không sao, nhưng chính điểm ái ngại này lại bị người người ta nắm được, làm nó dần lớn lên, tạo nên một cục diện không biết nên cứu vãn thế nào.
Tâm trạng hiện tại của ông đối với Hạ Như Sương rất phức tạp, ông thật sự rất giận vì bà ta có ác ý muốn làm tổn thương Yến Thanh Ti, và cũng biết con người bà ta tuyệt đối cũng không tốt như ông đã nghĩ.
Nhưng... suy cho cùng thì cũng là đứa con do mình nuôi nấng, sao có thể nói không có tình cảm gì được? Hạ Như Sương sống tại Hạ gia bao nhiêu năm qua, trước đây, sau khi mất Tiểu Ái, ôngvẫn luôn đối xử với Hạ Như Sương như đối xử với chính con đẻ của mình. Hạ Như Sương cũng chưa từng khiến ông thất vọng, bà ta luôn nghe lời, quan tâm chu đáo và hiểu chuyện.
Thấy Hạ Như Sương nằm dưới đất, máu chảy lênh láng, hơi thở mong manh, Hạ Lão gia không thể nói ông không đau lòng được.
Nhưng cứ nghĩ tới những lời Hạ Như Lan nói, bà ta có liên quan tới cái chết của Tiểu Ái, Hạ lão gia lại thấy sống lưng lạnh buốt.
Nếu Hạ Như Sương thật sự là hung thủ, vậy ông đã làm gì thế này?
Hạ Như Sương mơ hồ thấy Hạ lão gia đứng trước cửa y như chết đuối vớ được cọc, dùng toàn bộ sức lực suy yếu của mình nói: "Chú... chú ơi..."
Bà ta nhấc cánh tay đầy máu của mình lên, muốn tóm lấy Hạ lão gia nhưng cuối cùng vẫn không nắm được, nhắm mắt hôn mê, cánh tay rơi xuống đất, máu bắn lên.
Hạ lão gia bỗng nhớ ra dáng vẻ đầu tiên khi ông thấy Hạ Như Sương ở cô nhi viện...
...