...
Nói xong, bà ta lập tức cúp máy.
Quý Miên Miên bĩu môi một cái rồi quăng di động sang một bên.
Bà già này còn muốn làm cái gì chứ?
Nhưng sao bà ta lại biết Mộ Dung Miên hiện tại là giả nhỉ?
Hơn nữa, nghe khẩu khí kia của bà ta thì hình như là đã định liệu từ trước rồi.
Quý Miên Miên ngẫm lại, cảm thấy phải nói chuyện này với Mộ Dung Miên ngay mới được, để anh chuẩn bị sẵn sàng, đừng để bị bà ta tính kế.
Có điều khi cô gọi điện thoại cho Mộ Dung Miên thì lại không có ai nghe máy.
Quý Miên Miên sốt ruột lại gọi thêm hai cuộc nữa nhưng anh vẫn không nghe.
Cô nghĩ nghĩ, chuyện này có điều không ổn, liền bảo quản gia chuẩn bị xe để tới công ty.
…
Bên kia, phu nhân Jones vừa cúp máy liền nắm lấy cái gạt tàn đập vỡ.
Chồng bà ta là ông Brown vội vàng hỏi: “Thế nào rồi, có được không?”
Chuyện của chồng bà ta lúc đầu cũng rất thuận lợi, nguyên bản đã chuẩn bị cực kỳ tốt cho việc tham gia tổng tuyển cử năm nay rồi, nhưng không ngờ rằng gần đây lại xảy ra nhiều chuyện ầm ĩ như thế.
Mà ngọn nguồn mọi chuyện đều xuất phát từ bà vợ này của ông ta.
Bình thường, ông Brown khá vừa lòng với người vợ này của mình, nhưng giờ xảy ra chuyện bà ta lại chẳng giúp được gì cho mình, hơn nữa còn gây ra chuyện cản trở, nếu thật sự không giải quyết được thì sự nghiệp chính trị của ông ta cũng coi như đi tong.
Phu nhân Jones cắn môi, đáp: “Em không ngờ là con bé ngu xuẩn kia lại không mắc câu.”
Phu nhân Jones vốn định ra tay từ chỗ Quý Miên Miên, muốn lấy ra miếng mồi ngon dụ dỗ Quý Miên Miên mắc bẫy, một khi cô ấy sợ hãi thân phận của Mộ Dung Miên bị làm sáng tỏ thì sẽ cầu xin mình đàm phán, đến lúc đó bà ta sẽ dễ dàng khống chế cô.
Khống chế được Quý Miên Miên rồi thì có thể làm rất nhiều chuyện, thứ nhất là có thể bắt cô và Mộ Dung Miên ly hôn, ép cô rời đi.
Thứ hai, trực tiếp nhất, có thể bắt cóc Quý Miên Miên, gây sức ép với Mộ Dung Miên.
Phu nhân Jones nhận ra Mộ Dung Miên thật sự yêu Quý Miên Miên này.
Nếu đã yêu như thế thì sẽ cực kỳ quan tâm, một khi Quý Miên Miên rơi vào tay họ thì chẳng khác nào có thể chụp được một cái gông lên cổ Mộ Dung Miên cả.
Nhưng ai mà ngờ được Quý Miên Miên kia căn bản không thèm cắn câu, cô không hề đi theo đường mà phu nhân Jones đã tính toán.
Chẳng những cá không cắn câu mà nó còn quay lại cắn cho một cái, điều này làm cho phu nhân Jones cực kỳ tức tối, càng thêm hận Quý Miên Miên hơn.
Gương mặt bình tĩnh của ông Brown dần trở nên dữ tợn, đột nhiên vung tay tát phu nhân Jones một cái khiến bà ta ngã từ trên sô pha xuống, trán đập vào bàn trà.
Kèm theo đó là một tiếng rống vang, phu nhân Jone chỉ cảm thấy trời đất tối sầm, quay cuồng, quỳ rạp trên đất mà rên rỉ.
Ông Brown chỉ vào bà ta mà mắng: “Đây là tuyệt đối không sai lầm, là nhất định có thể khống chế được mà cô nói đây à? Nếu nói ai đó ngu xuẩn thì tôi cảm thấy cô mới là kẻ ngu xuẩn nhất, ngay cái việc nhỏ này cũng làm không xong, còn có mặt mũi gặp tôi nữa à?”
Phu nhân Jones bò tới túm ống quần của ông Brown, cầu xin: “Anh yêu, cho em xin thêm một cơ hội nữa, em nhất định có thể nắm được nhà Mộ Dung kia, em nhất định sẽ giúp anh tham gia tổng tuyển cử, anh hãy tin em thêm một lần nữa được không?”
Không phải bà ta không hận chồng mình, nhưng giờ bà ta không còn đường lui nữa.
“Tôi sẽ cho cô cơ hội cuối cùng, nếu cô không thể thành công thì lập tức cút cho tôi, giữ lại cô chỉ để níu chân tôi, bôi tro trát trấu lên mặt tôi à?”
...