...
Ngự Trì nâng tay, người phía sau tiến lên túm lấy Tằng Khả Nhân, cả người cô ta trần như nhộng.
Diệp Thiều Quang bật đèn, kinh ngạc phát hiện ra Tần Cảnh Chi cũng đang nằm trên giường, cả người không mặc gì.
Nhưng động tĩnh lớn như thế mà Tần Cảnh Chi cũng không hề phản ứng lại, vẫn ngủ say như chết.
Trong lòng Diệp Thiều Quang lập tức hiểu ra, chỉ sợ người này đã bị Tằng Khả Nhân gài bẫy. Chờ sáng ngày mai, sẽ có người tiến vào bắt gian, đến lúc đó ngủ cũng đã ngủ rồi, phải chịu trách nhiệm thôi.
Diệp Thiều Quang thở dài, con đàn bà Tằng Khả Nhân này đúng là không từ bất kỳ thủ đoạn nào.
Sau khi Tằng Khả Nhân bị túm lấy liền tỉnh lại, nhìn thấy nhiều người như thế thì sợ co rúm người lại, há miệng định hét lên nhưng còn chưa kịp kêu thì cổ đã bị người ta bóp chặt.
Người đang bóp cổ cô ta lên tiếng đe dọa: “Cô dám kêu một tiếng, tôi sẽ bẻ cổ cô ngay lập tức. Không tin thì thử xem.”
Tằng Khả Nhân cảm thấy cổ mình bị bóp tới không thể hô hấp, cánh tay kia như một cái kìm sắt, chỉ cần hơi dùng sức thì có thể bẻ gãy cổ cô ta luôn.
Cô ta run run, liên tục lắc đầu.
Ngự Trì lạnh lùng nhìn cô ta: “Tằng Khả Nhân?”
Tằng Khả Nhân sợ tới mức mặt trắng bệch, trên người không mặc gì nhưng cô ta cũng không để tâm được nhiều như thế.
Cô ta run run hỏi: “Anh… các anh… các anh là ai?”
Quý Miên Miên chỉ vào cô ta, nói: “Chính là cô ta, con tiện nhân này… đúng thật quá ghê tởm.”
Tằng Khả Nhân quay đầu, nhìn Quý Miên Miên đầy dữ tợn.
Trong lòng Quý Miên Miên đang lo lắng cho Yến Thanh Ti, thấy Tằng Khả Nhân còn quay đầu nhìn mình thì tiến lên đấm vào mặt cô ta một cú: “Trừng cái gì mà trừng, tao nói cho mày biết, động vào nữ thần của tao thì mày chết chắc rồi.”
Ánh mắt của Tằng Khả Nhân lập tức tối lại.
Ngự Trì ra lệnh: “Trói lại…”
Quý Miên Miên liền lấy dây ra, thủ hạ của Ngự Trì lập tức trói cô ta lại, không thèm cho mặc quần áo gì. Thân thể trần truồng bị trói gô lại, nhìn thật sự là…
Tằng Khả Nhân run rẩy nói: “Anh… Mau thả tôi ra. Các anh có biết tôi là ai không? Có biết cha tôi là ai không? Tôi nói cho các anh biết, nếu các anh dám đụng vào tôi thì Tằng gia sẽ…”
Ngự Trì lạnh lùng nói: “Đừng có lôi Tằng gia ra. Nếu tiểu thư Thanh Ti xảy ra chuyện thì tất cả người họ Tằng sẽ phải chôn cùng.”
Trong lòng Tằng Khả Nhân lộp bộp, chẳng lẽ bọn họ là…
Nếu thật sự là người mà Hạ gia phái tới thì thật đáng sợ. Phải truyền tin này ra ngoài, để cho anh trai biết, nếu không thì hỏng mất.
Tằng Khả Nhân đột nhiên há mồm kêu: “Cứu…”
Nhưng chỉ vừa phát ra một tiếng đã bị Quý Miên Miên nhét đồ vào miệng.
Mà thứ Quý Miên Miên dùng để bịt miệng cô ta chính là quần lót mà cô ta vừa mặc.
Sắc mặt Tằng Khả Nhân tái đi, phát ra thanh âm ô ô, rõ ràng là đang cố muốn nhổ ra.
Ngự Trì phân phó cho thuộc hạ: “Bắt tất cả những người trong viện này lại.”
Không tới 10 phút sau, toàn bộ người trong viện này đều bị bắt lại.
Nhưng không thấy Tằng Niệm Nhân và Yến Thanh Ti đâu cả.
Người của Ngự Trì tìm tòi ở khách sạn cũng báo lại là không thấy Yến Thanh Ti, nhưng quả thật là có một lối đi ngầm thông ra bên ngoài, đã bắt ông chủ khách sạn này lại.
Ngự Trì trói tất cả mọi người lại, nói: “Tôi không có thời gian nói chuyện dông dài với các người, nói cho tôi biết tiểu thư Thanh Ti ở đâu. Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì đừng hòng ai sống nổi.”
...