...
Chị Mạch chào tạm biệt Yến Thanh Ti rồi cúp máy.
“Miên Miên, em cứ tạm thời ở lại chăm sóc cho Mộ Dung đi.”
Quý Miên Miên gật đầu: “A, vâng…”
Chị Mạch liếc nhìn Mộ Dung Miên một cái, trước khi đi còn nói: “Mộ Dung, nếu cậu chọn làm nghệ sĩ thì tốt nhất nên thu liễm tính tình lại, ở trong vòng luẩn quẩn này không thể chỉ dựa vào gương mặt là có thể đi lên được.”
Chị Mạch rời đi, Quý Miên Miên hơi xấu hổ nhìn Mộ Dung Miên.
Anh nói: “Nhìn cái gì, đi dọn phòng cho tôi đi.”
“A…”
…
Trước khi Tiểu Hạnh Nhân gào khóc đòi ăn, Yến Thanh Ti đã kịp thời cho nó bú.
Hạnh Nhân không phải thằng nhóc thích khóc nhè, cho dù tiêm cũng không hề khóc, bình thường ngoại trừ lúc ngủ, nó luôn luôn cười, rất ngoan.
Nhưng…
Phải chú ý là không bao giờ được để nó đói, nó mà đói thì lập tức phải cho ăn.
Nếu cho nó ăn trễ dù chỉ một giây, vậy thì cứ rửa tai mà nghe nó gào khóc đi.
Nhưng nó có khóc cũng chỉ là gào toáng lên ăn vạ thế thôi chứ chả bao giờ đổ một giọt nước mắt nào.
Nhạc Thính Phong ngồi xuống bên cạnh bóc quýt và đưa vào miệng cô: “Chị Mạch gọi à?”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Ừm, Mộ Dung Miên muốn cướp lấy Quý Miên Miên, em thấy anh ta không thích hợp lắm. Ngày kia chúng ta về Lạc Thành đi, em phải gặp anh ta, xem rốt cuộc anh ta có phải Diệp Thiều Quang hay không?”
“Em nghi ngờ chính là anh ta sao?”
“Cực đáng nghi.” Miệng vẫn ăn, cúi đầu thì thấy Tiểu Hạnh Nhân đột nhiên không bú nữa, hai con mắt đen láy đang nhìn chằm chằm vào miệng cô.
Yến Thanh Ti nở nụ cười, lấy một miếng quýt trên tay Nhạc Thính Phong rồi nhỏ nước quýt lên môi Tiểu Hạnh Nhân, thằng nhóc bèn lè lưỡi liếm liếm, tốc độ cực nhanh.
Yến Thanh Ti cười ha hả rất vui vẻ.
Nhạc Thính Phong xoa xoa đầu Yến Thanh Ti, từ sau khi có con, càng lúc cô càng giống trẻ con.
Anh nói: “Mặc dù trên tư liệu có vài điều kỳ quái nhưng trước khi về nước thì anh ta vẫn ở Scotland với Mộ Dung gia, ở chung với cha mẹ. Nếu không phải chính chủ thì đã bị phát hiện ra rồi, nhất là Mộ Dung Miên và cha anh ta có tình cảm với nhau rất tốt, không thể nào có chuyện không nhận ra con mình được. Hạnh Nhân mà chúng ta mà thay đổi thì anh chắc chắn sẽ nhận ra ngay lập tức, dù giống nhau tới cỡ nào đi nữa.”
Yến Thanh Ti gật đầu, Nhạc Thính Phong nói cũng rất có đạo lý: “Em cảm thấy vẫn không ổn lắm, cho nên muốn tự mình gặp anh ta.”
Bọn họ chưa gặp Mộ Dung Miên lần nào nên cũng không biết sau lưng anh ta có chuyện gì, hiện tại mọi ý kiến chỉ là phỏng đoán mà không phải khẳng định.
Sau khi Hạnh Nhân ăn xong, Nhạc Thính Phong hỏi: “Em nói xem, nếu thật sự là anh ta, nếu anh ta đã trở lại thì sao không thừa nhận thân phận của mình?”
Yến Thanh Ti nghĩ nghĩ: “Nếu thật là anh ta mà anh ta không chịu thừa nhận bản thân, vậy thì chắc chắn anh ta có lý do không thể nói ra. Vừa rồi anh ta cũng nói, anh ta trở về là vì chấp niệm trong lòng, vì một người. Nếu người đó là Miên Miên thì sao anh ta có thể vì không thừa nhận bản thân mà chịu nhìn Miên Miên đau khổ được. Chắc chắn lý do phải là nếu anh ta thừa nhận thì Miên Miên sẽ càng bị thương tổn lớn hơn.”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Đúng, Diệp Thiều Quang tình nguyện dùng cả tính mạng của mình để bảo toàn cho Quý Miên Miên, đối với anh ta mà nói, không có gì quan trọng hơn Quý Miên Miên cả.”
Tình cảm của Diệp Thiều Quang với Quý Miên Miên bọn họ đã được chứng kiến.
Anh vì Quý Miên Miên có thể trả giá hết thảy, với anh mà nói, người con gái đó là tất cả.
...