Chương 966: Nhìn thấy con, bà không thể nhắm mắt lại nữa


...

Ánh nắng mặt trời chiếu lên gương mặt Yến Thanh Ti, gương mặt đó, nụ cười xinh đẹp đó của của cô như thể được trời ban cho một năng lực kì lạ.

Yến Thanh Ti nhìn thấy đôi mắt bà dần dần ánh lên nước mắt, đôi môi mấp máy nhưng lại không nói được thành tiếng.

Cô biết chắc chắc là vì vừa tỉnh lại nên bà vẫn còn quá yếu, cô hỏi: “Bà ngoại, bà chờ một chút nhé, con đi gọi bác sĩ đến cho bà.”

Cô vừa đứng dậy định ra ngoài gọi bác sĩ thì tay lại bị bà nắm thật chặt. Yến Thanh Ti kinh ngạc, bà vừa mới tỉnh lại, cơ thể vẫn còn rất yếu tại sao lại có sức lực lớn đến vậy? Yến Thanh Ti có chút nghi hoặc nhìn bà, khoé môi bà run rẩy, đôi mắt đã có những giọt nước mắt lăn dài. Bà nắm tay cô rất chặt, Yến Thanh Ti giờ mới hiểu ra, bà không muốn để cô đi: “Bà ngoại, con đi gọi bác sĩ đến xem bà như thế nào, con sẽ không đi đâu đâu, con sẽ vẫn ở bên cạnh bà mà.”

Nhưng kể cả Yến Thanh Ti có nói như vậy, Hạ lão thái vẫn không chịu thả tay cô ra.

Chấp niệm về con gái của bà mạnh mẽ đến nỗi khiến Yến Thanh Ti kinh ngạc.

Trong lúc Yến Thanh Ti còn đang phát sầu thì Nhạc Thính Phong đi mua trà sữa cho cô đã về, “Thanh Ti…”

Yến Thanh Ti mừng như bắt được vàng quay lại nói: “Bà ngoại em tỉnh rồi, anh mau đi gọi bác sĩ cho em, thông báo cho cả ông ngoại em và bác em nữa, nhanh đi.”

Nhạc Thính Phong ngẩng ra một lát, nhìn thấy bà cụ đã tỉnh lại, đang mở mắt nhìn, anh gật đầu lịa lịa: “À à à… anh đi gọi bác sĩ ngay đây.”

Mấy vị bác sĩ rầm rập kéo nhau đến, sau khi kiểm tra cho Hạ lão thái rồi mới nói với Yến Thanh Ti: “Chúc mừng, chúc mừng, cuối cùng bà cũng đã bình yên vượt qua ngưỡng cửa khó khăn nhất rồi. Tuy rằng hiện giờ sức khoẻ vẫn còn rất yếu, nhưng chỉ cần chăm sóc cẩn thận thì bà sẽ từ từ khoẻ lại thôi. Lần này bà cụ có thể bình yên vượt qua cửa ải này quả thật là kì tích.”

Lúc đầu, khi lão thái mới được đưa vào viện, tất cả các bác sĩ đều cảm thấy bệnh tình của bà đã không còn cách nào có thể cứu chữa được nữa, ý chí muốn sống của bản thân bà cũng rất yếu ớt, tất cả các cơ quan trong cơ thể cũng suy yếu theo, hoàn toàn chỉ dựa vào thuốc để kéo dài sự sống. Nhưng không ngờ rằng bây giờ bà lại có thể mở mắt tỉnh dậy, hơn nữa các chỉ số kiểm tra sức khoẻ tuy không tốt lắm nhưng đã dần dần hồi phục.

Tay của Yến Thanh Ti vẫn bị bà nắm chặt, cô cúi thấp xuống nói với bà: “Bà ơi, bà nghe thấy chưa, cơ thể của bà đã khoẻ lại rồi, sau này sẽ dần dần hồi phục thôi. Lát nữa ông ngoại và bác sẽ đến đây ngay.”

Hạ lão thái vẫn nhìn chằm chằm vào Yến Thanh Ti, từ lúc bà tỉnh lại cho đến giờ bà vẫn chưa chớp mắt lấy một lần, ánh mắt một mực nhìn vào Yến Thanh Ti.

Yến Thanh Ti biết trong lòng bà hiện giờ đang nghĩ gì, nỗi đau mất con gái đã giày vò bà hơn bốn mươi năm nay. Thời gian dài dằng dặc đã mang đi hết tất cả hy vọng, niềm vui, thanh xuân, sức khoẻ của bà. Tuổi tác càng lớn lại càng hay nghĩ về những gì đã qua, lại càng nhớ nhung về đứa con gái chết yểu của mình, bà đã chẳng còn bất cứ mong đợi gì vào cuộc sống, muốn dùng cái chết để giải thoát. Nhưng mà, ai có thể ngờ được, vào cái tuổi bảy mươi này lại vẫn có thể nhìn thấy cháu ngoại của mình.

Yến Thanh Ti đại khái có thể hiểu được tâm tư của bà, cô hỏi: “Bà ngoại, con là Thanh Ti. Mấy ngày nay, ngày nào con cũng nói chuyện với bà, bà có nghe thấy không?”

Hạ lão thái muốn nói chuyện nhưng cổ họng khó mà phát âm được, bà chỉ có thể nắm chặt lấy tay Yến Thanh Ti.

Y tá giúp bà uống chút nước, các bác sĩ lại dặn dò một số điều cần chú ý sau đó liền rời đi.

Nhạc Thính Phong không nhịn được xúm lại bên cạnh Yến Thanh Ti nói: “Bà ngoại, con là Nhạc Thính Phong ạ! Con là bạn trai của Thanh Ti, là cháu rể tương lai của bà. Con là cháu ngoại của nhà họ Tô, bà ngoại con với bà là bạn thân đấy, đợi đến khi nào bà khoẻ lại rồi đến tham gia hôn lễ của con và Thanh Ti nhé! Bọn con còn phải kính trà cho bà nữa chứ.”

...