...
Quý Miên Miên đầu tóc vẫn còn bù xù, khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết, vẻ mặt vừa ngốc vừa gấu, đáp: “Chả sao… Tôi tìm người khác.”
Diệp Thiều Quang tức nổ phổi, nữ nhân khốn kiếp này, ngủ với hắn chán chê rồi nói đi là đi, thế mà còn muốn tìm người khác nữa. “Quý Miên Miên, em nói thêm câu nữa xem?”
Vừa dứt lời, nhà bên có người mở cửa, Lãnh Nhiên thấy Quý Miên Miên tay xách hành lý đi ra thì hỏi: “Miên Miên định ra ngoài à?”
Quý Miên Miên gật đầu: “Đúng thế, đúng thế, chị Thanh Ti về rồi, ngày mai sẽ tới trường quay, giờ tôi đi tìm chị ấy.”
Lãnh Nhiên vừa nhìn thấy Diệp Thiều Quang mặt mũi đen sì sì đi ra thì hiểu Quý Miên Miên lại vừa cho anh ta ăn thuốc nổ, bèn cố ý nói: “Vậy… có muốn tôi đưa cô đi cùng một đoạn không?”
Quý Miên Miên gật đầu: “Được, được…”
Diệp Thiều Quang bước ra, túm lấy Quý Miên Miên kéo về: “Người của tôi không cần Lãnh tiên sinh quan tâm.”
Lãnh Nhiên nhún vai: “Dù thế nào thì tôi với Miên Miên cũng là đồng nghiệp, giúp đỡ lẫn nhau cũng không tính là quá phận mà?”
Diệp Thiều Quang châm chọc: “Hừ… Loại đàn ông hoang dã như cậu muốn gì tôi còn không nhận ra sao, đừng đứng trước cửa nhà tôi làm phiền nữa.”
Nói xong, Diệp Thiều Quang đóng rầm cửa lại.
Lãnh Nhiên thực vô tội, thực quan uổng lắm, trông cậu giống loại nam nhân ăn chơi vô độ lắm sao?
Có phải quá nhanh hay không? Ít nhất cũng phải nói cho rõ chứ?
Lãnh Nhiên lắc đầu, cuộc đời ơi…
Không muốn tham gia náo nhiệt nữa, Lãnh Nhiên chuẩn bị rời đi, vừa mới quay người thì thấy trong thang máy có một người đi ra. Vừa thấy ông ta, sắc mặt Lãnh Nhiên liền biến đổi.
Người đàn ông trung niên này có vóc dáng trung bình, thân hình hơi béo, đi tới trước mặt Lãnh Nhiên còn chưa mở miệng đã cười toe toét, sau đó lên tiếng chào: “Lãnh tiên sinh.”
Sắc mặt Lãnh Nhiên không tốt lắm: “Lại là ông à?”
“Lãnh tiên sinh, tôi mạo muội bái phỏng thế này thật có lỗi.”
“Nếu nói là có lỗi, vậy tại sao Hoàng tiên sinh còn tới đây?” Lãnh Nhiên nói chuyện không hề khách khí, nhưng vì được giáo dục tốt nên khẩu khí của cậu cũng coi như rất bình thản.
Hoàng tiên sinh bước tới, chân thành nói: “Đúng là không nên tới quấy rầy cậu, nhưng tôi thật sự cũng vì… có lòng cầu hiền, mong rằng cậu bao dung cho tôi. Tôi mong được cùng Lãnh tiên sinh ngồi nói chuyện một chút… Ở đây tôi có một kế hoạch, muốn ký hợp đồng 5 năm với cậu, tôi hy vọng ngài có thể vì tiền đồ của mình mà cùng tôi…”
“Không cần, hiện tại tôi không hề có ý định kiếm ăn ở máng khác.”
Ánh mắt Quý Miên Miên tròn xoe, nghi hoặc nói: “Tôi cảm thấy người kia rất quen thuộc.”
Động tác của Diệp Thiều Quang dừng lại, môi dán lên bả vai của Quý Miên Miên, không hề nhúc nhích.
Vừa rồi anh thực sự giận, vừa đóng cửa đã ấn Quý Miên Miên vào cửa, sau đó muốn lột quần áo cô ra, hôn lên cổ nàng, anh muốn làm cho cô không còn khí lực đi tìm người đàn ông khác.
Thế mà… cô… cô… vẫn còn có tâm trí để ý tới chuyện khác nữa?
Tốt xấu gì để ý tới hắn một chút có được không?
Diệp Thiều Quang cả giận nói: “Quý Miên Miên, cho dù em không tôn trọng anh thì cũng phải… cũng phải tôn trọng “nó” một chút có được không?”
Quý Miên Miên không nghe rõ người bên ngoài nói gì, chỉ cảm thấy người mập mạp ngoài kia rất quen mắt, cô liếc nhìn Diệp Thiều Quang một chút rồi lại cúi đầu nhìn “nó” của hắn.
Quý Miên Miên lắc đầu: “Ôi, đã lên tinh thần nhanh thế?”
“Nếu không thì sao?”
“Tôi đang vội lắm, anh tự giải quyết trước đi.” Quý Miên Miên quay đầu, ngoái nhìn ra cửa.
...