Chương 240: Anh ta chưa bao giờ là người đàn ông của cô


...

Yến Thanh Ti nhìn thẳng vào mắt Yến Như Kha, biết cô ta đang đè né cơn giận dữ không để cho nó bộc phát, cố ý nói: "Nhưng mà............tính ra thì bây giờ anh ta cũng không phải là người đàn ông của cô, hay nói cách khác, từ trước tới giờ, chưa bao giờ thuộc về cô, cô nói xem có đúng không cô thân yêu."

Mặt Yến Như Kha trắng bệch, cơ thể run lên nhè nhẹ, hốc mắc phiếm hồng, cố tỏ ra hình tượng nhẫn nhịn nhưng lại tràn đầy kiên cường, đúng là khiến cho người khác đau lòng.

"Thanh Ti, chúng ta cần thiết phải đi đến mức này sao?"

"Bằng không đâu?"

Yến Như Kha cắn môi: "Chúng ta không thể quay lại như trước đây sao, như hồi nhỏ ấy? Cô tình nguyện nhường Nhạc Thính Phong cho cháu, chỉ cần cháu buông tay không cần cứ mãi u mê như thế, có được không?"

Yến Thanh Ti khẽ nhướng môi, cười một cách gian ác: "Đương nhiên là...........không được rồi, con người của tôi, xấu xa đê tiện đến như vậy sao có thể dễ dàng buông tha. Ba năm trước tôi đã nói rồi, chỉ cần tôi còn sống, mấy người các người đừng có mong được an ổn."

"Nhìn cô sống tốt như vậy, trong lòng cháu không cách nào vui vẻ được, cháu đã không vui thì đương nhiên sẽ không để cô được vui vẻ rồi."

Yến Như Kha bóp chặt chiếc túi xách trong tay, cô ta không ngừng nghĩ cách bôi xấu Yến Thanh Ti trước mặt Nhạc phu nhân, nhưng con nhỏ này ngày càng khó chơi, ngày càng khó có thể động vào.

Cô ta tỏ vẻ đau đớn nói: "Thanh Ti, sao cháu lại trở thành như vậy? Nếu mẹ cháu mà biết cháu trở nên như thế này, bà ấy nhất định sẽ rất đau lòng......"

"Cô thân yêu, lại đây ôm cái nào, lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau."

Yến Thanh Ti đột nhiên ôm lấy Yến Như Kha, dùng chiếc gót nhọn của đôi giầy bên phải nghiến mạnh lên chân Yến Như Kha.

Yến Như Kha đau đến mức phát run nhưng vẫn cố cắn môi, kìm nén không hét ầm lên, Yến gia đã không còn gì, cô ta không thể phá hỏng buổi lễ trưởng thành của thiên kim nhà Hạ Lan được.

Gót giầy của Yến Thanh Ti nhọn đến mức có thể đâm chết người khác mà cô lại dùng hết sức nghiến lên Yến Như Kha, như thể đâm sau vào lòng bàn chân cô ta.

Yến Thanh Ti đưa tay ra phía sau Yến Như Kha, túm lấy tóc cô ta giật mạnh khiến cô ta đau chảy cả nước mắt.

Rồi, Yến Thanh Ti kề mặt sát tai Yến Như Kha, lạnh lùng nói: "Đừng có nhắc đến mẹ tôi, cô không xứng.......... Yến Như Kha, cô bớt giở trò tính kế tôi đi, ba năm trước, tôi có thể ngủ với đàn ông của cô, ba năm sau, có thể biến cô thành hai bàn tay trắng."

Yến Thanh Ti buông Yến Như Kha ra, lùi về phía sau một bước, trong tay vẫn còn nắm một ít tóc. Cô giơ tay thổi nó bay tới chân của Yến Như Kha, nhếch môi nói: "Cô à, thật xin lỗi, cháu kích động quá không cẩn thận làm cô rụng mấy sợi tóc, cô khoan dung độ lượng như thế chắc sẽ không tức giận với cháu đâu nhỉ?"

Yến Như Kha đang đau đến mức run cả người căn bản không thốt ra được lời nào, cả khuôn mặt trở nên dữ tợn một cách khác thường.

Nhạc phu nhân đứng xem ở bên cạnh cũng bị dọa cho ngây người, Nhạc Thính Phong thì âm trầm quan sát Yến Thanh Ti.

Người phụ nữ này, dường như vĩnh viễn không bao giờ học được cách nhờ cậy người khác, một thân một mình chiến đấu cho thương tích đầy mình cũng quyết không chịu cầu xin người khác giúp đỡ.

Trong lòng Nhạc Thính Phong bỗng nghẹn lại, có chút đau...........

"Cô không nói gì, thế tức là không trách tội cháu rồi.... bữa tiệc tối nay cô chơi vui nhé."

Vừa quay đầu, Yến Thanh Ti liền đổi sắc mặt luôn, lôi kéo Nhạc phu nhân và Nhạc Thính Phong, làm nũng nói: "Anh yêu, bác gái, chúng ta sang bên kia ngồi đi, đứng mãi như thế mỏi chân lắm."

Nói rồi, vừa kéo hai người rời đi vừa quay đầu liếc Yến Như Kha, cười lạnh, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu thôi cô thân yêu à.

...