Chương 122: Phải, tôi đang bao trai đấy!


...

Mấy ngày này Nhạc Thính Phong lại vô cùng biết điều, không hề quấy rầy cô.

Nhưng, ánh mắt anh nhìn Yến Thanh Ti không còn giống với trước đây nữa, khiến cô không thể không nghi ngờ liệu có phải anh ta lại đang che giấu ý đồ xấu xa gì không.

Dù sao thì trước đây Yến Thanh Ti cũng có bảo ở với anh ta còn không bằng đi quay phim.

Những ngày này, hai người đều sống dưới tình trạng nước sông không chạm nước giếng.

Ngủ chung giường nhưng lại chẳng nói với nhau lời nào.

Buổi tối, Yến Thanh Ti quấn chăn ngủ, lúc mới ngủ hai người nằm cách nhau cả thước, nhưng lần nào mở mắt ra thì cánh tay hay chân Nhạc Thính Phong đều gác hết lên người cô.

Ngày nào Yến Thanh Ti cũng bị gác tới tỉnh cả ngủ.

Mỗi lần tỉnh dậy cũng đều có cái chân nặng trịch đè cô, cô chỉ muốn đá bay nó ngay lập tức.

Nhạc Thính Phong bị đá tỉnh, mở mắt, mơ màng nhìn Yến Thanh Ti, rồi lại ôm cô vào lòng: "Ngủ đi!"

..........

Chín giờ tối nay là kết thúc công việc, sớm hơn hai ngày trước một chút, Yến Thanh Ti muốn nhanh được về nhà ngủ nên cô tẩy trang cũng rất nhanh.

Mấy nữ diễn viên khác trong phòng trang điểm đang túm tụm lại với nhau không biết nói chuyện gì, vừa nói vừa nhìn về phía Yến Thanh Ti.

Thấy cô sắp đi, rốt cuộc cũng có người chịu mở miệng hỏi: "Thanh Ti, sao tôi nghe nói mấy ngày nay tối nào cũng có người thấy một người đàn ông vào phòng của cô vậy? Chắc không phải cô đang......... lén nuôi zai đấy chứ?"

"Phải đó, cứ nói đi, đều là chị em với nhau cả."

Yến Thanh Ti dừng tay lại, khinh khỉnh nói: "Phải, tôi bao zai đấy, không được à? Cũng có phải là ngủ với đàn ông của các người đâu, các người quản nhiều thế làm gì?"

Mấy cô diễn viên kia bị nói nghẹn cả họng, không biết nên nói gì cho phải.

"Vậy............đưa tới đây gặp đi, để bọn này quan sát giúp cô xem, đừng có dây vào mấy thằng khốn nạn."

Yến Thanh Ti chầm chậm nói: "Để anh ấy gặp mấy người cũng không phải chuyện gì to tát, có giỏi thì mấy người đưa đàn ông của mấy người tới trước mặt tôi đi, đấy mới thật sự là giỏi?"

Câu này khiến bọn họ nhất thời không thể cãi lại, nói thật, họ thật sự không dám.

Từ góc độ phụ nữ mà nói, Yến Thanh Ti là gì chứ, là một con hồ ly tinh sống, cứ nhìn lũ đàn ông trong đoàn làm phim mà xem, ai ai cũng khoan dung độ lượng với cô.

Cuối cùng có người không nhịn nổi nữa, nói: "Cô cũng tự tin thật đấy, làm như cả thế giới này chỉ có mình cô là hấp dẫn không bằng, cô có dám chắc sau khi cô đem người đàn ông kia tới đây thì anh ta còn là của cô không."

Yến Thanh Ti nhướng mày: "Người đàn ông trong phòng tôi là một người rất kén chọn, lại chỉ thích loại người như tôi, người như mấy cô không lọt nổi vào mắt anh ta đâu."

Cốc cốc, có người gõ cửa, cắt ngang mùi súng đạn đang dần xộc lên trong phòng trang điểm.

Mọi người đều ngoảnh lại nhìn, thấy một người đàn ông đang đứng trước cửa, trang phục thoải mái, đeo kính râm, tuy không thể nhìn thấy cả gương mặt, nhưng phần mũi, môi, cằm lộ ra đều đẹp không tưởng, anh đứng đó, cả bầu trời đêm cũng không thể che lấp được ánh sáng toát ra từ trên người anh.

Anh nhìn Yến Thanh Ti: "Đi được chưa?"

Cả phòng trang điểm tức khắc rơi vào một mảng tĩnh lặng, ai ai cũng đều đang nhìn anh.

Yến Thanh Ti đứng dậy: "Còn chưa quay xong, anh về trước đi."

Nhạc Thính Phong nói: "Tôi ở đây đợi em."

Yến Thanh Ti liếc mắt nhìn anh: "Những lời vừa rồi anh đều nghe thấy cả rồi chứ?"

Nhạc Thính Phong nở một nụ cười sâu xa: "Nghe thấy rồi, chỉ là........"

Yến Thanh Ti nhíu mày: "Sao, anh không thích à?"

Khóe miệng Nhạc Thính Phong nhếch lên: "Ai bảo không, anh kén chọn như vậy, chỉ có em là hợp với khẩu vị của anh thôi."

------------

Nhạc thổ hào: Ôi zời ơi, thế là bị mọi người nhận ra thân phận rồi à? Kiểu tóc hôm nay không bị lung tung chứ?

...