...
Mộ Dung Miên kéo Quý Miên Miên ra khỏi khách sạn, nhưng vì tin đồn Phương Duyên Duyên tung ra mà ở cửa khách sạn đã đứng đầy phóng viên.
Nếu anh muốn xông ra ngoài, sợ là hai người sẽ bị họ vây lấy.
Đến lúc đó, chẳng những không làm được gì mà có khi còn mang vào một đống phiền phức.
Mộ Dung Miên đưa Quý Miên Miên xuống bãi đỗ xe, nhưng anh không ngờ trong bãi đỗ xe cũng có phóng viên đang chầu chực.
Mộ Dung Miên phát hiện phóng viên trước, lập tức ôm Quý Miên Miên vào lòng, không để ai chụp được cô, sau đó đẩy cô lên xe.
Vài phóng viên phát hiện ra Mộ Dung Miên, thấy anh ôm một người phụ nữ thì nhất thời như ăn mày nhìn thấy bánh bao nhân thịt, máy ảnh liên tiếp lóe lên không ngừng.
Đúng lúc này, Mộ Dung Miên cũng thành công nhét Quý Miên Miên vào trong xe.
Anh chưa lên xe đã bị một đám phóng viên vây lấy, vô số câu hỏi bị tung ra.
“Mộ Dung Miên, chuyện của anh và Phương Duyên Duyên bị tung lên mạng đêm qua có thật hay không?”
“Mộ Dung Miên, không phải anh đang lợi dụng Phương Duyên Duyên để nổi tiếng chứ?”
“Mộ Dung Miên, cô gái anh vừa ôm là ai, là bạn gái của anh sao? Phương Duyên Duyên đâu, chúng tôi có nên hoài nghi anh bắt cá hai tay không?”
Mộ Dung Miên mang khẩu trang, ánh mắt lạnh lẽo như kết một tầng băng, tức giận quát lên: “Cút…”
“Mộ Dung Miên, anh đang thẹn quá thành giận sao? Anh và Phương Duyên Duyên rốt cuộc là thật hay giả? Tối hôm qua hai người ở chung một chỗ sao?”
“Cô gái trên xe có phải người thứ ba không? Một bên anh hẹn hò với Phương Duyên Duyên, một bên lại đi cùng cô gái khác, xin hỏi anh làm thế có cảm thấy thẹn với lòng không?”
Câu hỏi phóng viên đưa ra càng lúc càng sắc bén, hơn nữa càng lúc càng thiên về bênh vực Phương Duyên Duyên, có khả năng chính là đám phóng viên do cô ta mời tới.
Mộ Dung Miên kéo khẩu trang trên mặt xuống, biểu tình âm trầm, liếc mắt đảo qua khắp lượt đám phóng viên, ánh mắt lạnh lùng tràn đầy sát ý. Đám phóng viên cảm thấy áp lực đầy đầu, nhất thời không ai dám mở miệng.
Anh lạnh giọng quát: “Đều cút hết cho tôi, đừng có khiến tôi chậm trễ việc quan trọng.”
Hiện tại anh chỉ muốn mau chóng đưa Quý Miên Miên đi định chuyện chung thân đại sự, về phần chuyện nhàm chán này anh chẳng muốn để vào mắt.
Con mẹ Phương Duyên Duyên cần phải ăn đập một trận mới chừa.
“Vậy chuyện giữa anh và Phương Duyên Duyên, anh và công ty đại diện định nhắm mắt làm ngơ sao?”
Mộ Dung Miên châm biếm: “Hai ngày sau, tôi sẽ cho cô ta một đáp án khiến cô ta cực kỳ, cực kỳ hài lòng.”
“Bây giờ tất cả cút ra xa cho tôi.”
Đám phóng viên này thấy Mộ Dung Miên không hề có chút nao núng nào thì khiếp đảm, không dám tiến lên nữa.
Mộ Dung Miên lên xe, nhanh chóng rời khỏi hầm tòa nhà.
Quý Miên Miên đang căng thẳng, quay đầu nhìn về sau nói: “Có xe đi theo đằng sau.”
Mộ Dung Miên một tay giữ vô lăng, một tay nắm tay cô: “Vậy để họ đi theo đi.”
Không sao hết, muốn đi thì cứ đi, muốn nhìn thì cứ nhìn, anh kết hôn cũng không cần phải lén lút, anh muốn làm cho tất cả mọi người biết anh đã kết hôn, có được không?
Tâm tình của Quý Miên Miên rất không yên: “Như vậy có được không?”
Mộ Dung Miên véo nhẹ cái mũi của cô: “Có gì mà không được chứ.”
Anh không lập tức đưa Quý Miên Miên tới cục dân chính, dù sao Quý Miên Miên cũng chưa ăn gì, anh đưa cô đi ăn rồi mới đi đăng kí.
Xe dừng lại, Quý Miên Miên rất hồi hộp, lòng bàn tay đầy mồ hôi: “Chúng ta thật sự sẽ kết hôn ư?”
...