...
Sự áp bách toả ra từ trên người Tô Trăn rất kinh khủng, bộ cảnh phục trên người anh ta lại càng khiến anh ta có khí thế, tràn đầy cảm giác cấm dục. Anh ta lạnh lùng nhìn Yến Thanh Ti, gương mặt không nhìn ra cảm xúc.
Tô Trăn nhìn Yến Minh Châu, cô ta co cụm lai một góc, hoảng sợ nhìn Yến Thanh Ti.
“Hôm nay tôi tới đây mục đích không phải là để lấy lời khai mà là đến để đầu độc, nếu đã bị anh bắt gặp, anh muốn làm gì thì tuỳ.”
Yến Thanh Ti giơ hai tay ra, nếu đã là cháu của Nhạc phu nhân, vậy cô cũng không biện minh, không phản kháng gì nữa hết.
Tô Trăn cau mày, túm chặt lấy cổ tay của Yến Thanh Ti, kéo cô lên trên tầng, đi tới văn phòng của phó cục trưởng. Tô Trăn đóng cửa lại, hất tay Yến Thanh Ti ra: “Nể mặt cô tôi và Nhạc Thính Phong, chuyện hôm nay tôi sẽ không tính toán gì với cô. Nếu đã ghi xong lời khai rồi thì lập tức rời khỏi đây, đừng có đến cục cảnh sát nữa, nếu còn dám làm chuyện phám pháp nữa, tôi sẽ đích thân còng tay cô lại đấy.”
Hôm nay Tô Trăn đã coi là phóng túng nhân nhượng rồi, anh ta làm như vật hoàn toàn là vì nể mặt Nhạc phu nhân.
Dù sao thì… Yến Thanh Ti làm như vậy là vì muốn báo thù cho Nhạc phu nhân.
Cô ta làm như vậy ít nhất còn được coi là có lương tâm.
Chính vì cái lương tâm này của cô ta nên Tô Trăn mới buông tha cho cô ta.
Yến Thanh Ti không động đậy, sắc mặt của cô rất tệ, làn da không trang điểm trắng bệch, quầng mắt thâm đen nặng nề, đôi mắt đỏ hồng vằn tia máu, dáng vẻ nhìn trông rất gầy yếu, nhưng trong cô ta lại có thể bộc phát ra sức lực kinh người.
Yến Thanh Ti hỏi: “Xác nhận cô ta có đúng là bị bệnh tâm thần hay chưa?”
Tô Trăn do dự một lúc rồi nói: “…Đã xác nhận rồi.”
Yến Minh Châu bị tâm thần, đã được xác nhận hơn nữa còn là tâm thần dạng nặng.
Yến Thanh Ti nói: “Như vậy là nhát đâm này cũng bằng không, đúng không?”
Tô Trăn…
Anh ta cũng rất muốn khởi tố Yến Minh Châu, khiến cho cô ta phải chịu sự trừng phạt nên có, nhưng… trên thực tế thì, cách xử lý của luật pháp trong nước với những đối tượng bị bênh tâm thần quả đúng chỉ có thể như thế mà thôi.
Yến Thanh Ti cười lên: “Nếu cô ta đã là một người điên, làm thế nào mà cô ta từ Lạc Thành đến được Hải Thành? Cô ta bị nhốt trong bệnh viện tâm thần của Lạc Thành đấy, cô ta là
một người điên, làm sao cô ta biết được chúng tôi đang ở đâu? Cô ta lấy đâu ra được tin tức?”
Tô Trăn có chút kinh ngạc nhìn Yến Thanh Ti, những điều mà cô ta nhắc đến anh đều đã nghĩ tới, cũng đã cho người đi điều tra, nhưng nghe được những điều này từ miệng của Yến Thanh Ti, anh ta vẫn rất kinh ngạc.
Cô gái này cũng được tính là có đầu óc ấy thế mà vẫn dám chạy đến cục cảnh sát để giết người?
Cô ta đến để tự sát đấy à?
Yến Thanh Ti bình tĩnh nói: “Yến Minh Châu xuất hiện ở thành phố này chỉ có hai tình huống có thể xảy ra, một là cô ta giả điên, hai là có người đưa cô ta từ bệnh viện tâm thần của Lạc Thành đến Hải Thành.”
Ánh mắt Tô Trăn nhìn Yến Thanh Ti có chút thay đổi nhỏ: “Cô nói rất đúng, còn gì nữa không, nói tiếp đi.”
Những gì Yến Thanh Ti phân tích đều rất chính xác, những thứ này có thể chứng minh cô ta là người cực kì lý trí, cực kì bình tĩnh, cô ta không nên làm ra những hành vi kích động như thế này mới phải.
“Nếu như là tình huống đầu tiên, vậy thì rất đơn giản, nếu như là tình huống thứ hai, vậy tình cảnh giống như ngày hôm nay có thể phát sinh thêm lần thứ hai bất kì lúc nào.”
Nếu như rơi vào tình huống thứ hai thì có nghĩa Yến Thanh Ti đang gặp phải nguy hiểm, có người muốn giết cô, mà cô thì không biết đối phương là ai.
Tô Trăn nói: “Tôi sẽ phái lực lượng cảnh sát đặc biệt đến bảo vệ cô.”
“Tôi không cần, tôi chỉ cần các anh trước khi làm sáng tỏ vụ án này thì phải canh chừng chặt chẽ Yến Minh Châu, đừng để cô ta được bảo lãnh hay bị diệt khẩu. Đương nhiên ngoại trừ việc tôi diệt khẩu cô ta ra thì lại khác…”
Tô Trăn nheo mắt lại.
Yến Thanh Ti bước lên phía trước một bước, tới gần sát với Tô Trăn, khi cô đứng trước mặt anh càng để lộ ra dáng vẻ gầy gò, ánh mắt kiên nghị lạnh lùng, cô nói: “Anh cản được lần thứ nhất, không cản được lần thứ hai, chỉ cần tôi còn sống, sớm muộn gì tôi cũng giết chết cô ta.”
...