...
Chương 790Tặng cho Nhạc thái hậu một món quà “trí mạng”
H
ạ Lan Phương Niên nghe thấy câu đó chỉ cảm thấy trong lòng dậy lên sự kinh hoảng, mẹ anh lại muốn làm cái quỷ gì nữa đây?
Yến Thanh Ti siết chặt lấy bàn tay của Nhạc phu nhân, “Chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành. Bác gái, nếu không để con đưa bác ra ngoài, lát nữa đỡ phải phiền phức.”
Nhạc Thính Phong nghĩ đến vừa nãy Hạ Lan Phương Niên bảo anh đi trước, anh lạnh lùng nhìn Hạ Lan phu nhân đoan trang tao nhã đứng trên sân khấu. Nếu như bà ta thực sự dám làm cái gì với mẹ anh, anh nhất định sẽ khiến bà ta chết cực kì thê thảm.
Tất cả mọi người đều đang nhìn Nhạc phu nhân, chỉ có mình bà là rất bình tĩnh.
Nhạc phu nhân thản nhiên nói: “Đi cái gì, cứ ngồi đây, bác lại muốn xem xem bà ta muốn giở trò gì?”
Nhạc phu nhân trấn tĩnh như thế khiến Yến Thanh Ti thoắt cái cũng bình tĩnh theo, “Con sẽ bảo vệ bác thật tốt.”
Nhạc Thính Phong nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Giang Lai và Khúc Kính, anh tắt điện thoại cười nói: “Nói đúng lắm, có em ở đâu, năng lực chiến đấu của nhà chúng ta không chỉ tăng lên một cấp thôi đâu. Nếu như trước đây, năng lực chiến đấu của Nhạc gia là một cái xe cũ thì bây giờ đã trở thành siêu xe rồi…”
Nhạc phu nhân cười vỗ nhẹ lên tay Yến Thanh Ti, ý bảo cô cứ yên tâm.
Mà trên sân khấu, Hạ Lan phu nhân nhìn chằm chằm vào Nhạc phu nhân, bà ta đã đặc biệt sắp xếp cho Nhạc phu nhân một vị trí rất dễ thấy, chính là vì muốn thuận tiện nhìn Nhạc phu nhân khi bà ta đứng ở đây, cũng để cho tất cả mọi người ở đâu đều có thể thuận tiện nhìn thấy cái cảnh Nhạc phu nhân quẫn bách xấu hổ.
Hạ Lan phu nhân không thấy được dáng vẻ hoảng loạn của Nhạc phu nhân như bà ta đã mong đợi, trong lòng bà ta hừ lạnh một tiếng, để xem xem bà còn bình tĩnh được bao lâu?
Hạ Lan phu nhân thúc giục: “Minh Đức, đừng ngẩn ra đó nữa, mau đưa món quà mà tôi tặng cho chị Tô ra đây đi, đừng để mọi người đợi lâu.”
Nhạc phu nhân bưng ly nước soda lên nhấp một ngụm, chờ đợi sóng to gió lớn đang sắp đến.
Đột nhiên cả hội trường đang huyên náo thoáng một cái đã không còn ai nói năng gì nữa, yên tĩnh đến mức hơi thở cũng không nghe được, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân không theo quy luật nào từ xa dần dần đến gần. Sau cùng, tiếng bước chân đó dừng trước mặt Nhạc phu nhân, tiếp đó một giọng nói tràn đầy tình cảm sâu sắc vang lên: “Ngưng Mi, anh đã về rồi!”
Cái giọng nói đó khiến cho Nhạc phu nhân thấy buồn nôn, cảm thấy một con người mà cũng có thể khiến cho người ta ghê tởm đến mức này, cũng đúng thật là kì lạ.
Nhạc Thính Phong và Yến Thanh Ti nghe được giọng nói này đều đồng loạt ngẩng đầu lên, thấy gương mặt vô sỉ của Nhạc Bằng Trình, ông ta đang thể hiện cái vẻ yêu thương thắm thiết với Nhạc phu nhân, dường như trên đời này bà là người ông ta yêu thương nhất. Cái vẻ mặt dối trá đó thật khiến người ta muốn nôn cả bữa cơm từ năm ngoái ra cho bằng sạch.
Hạ Lan Minh Đức cười nói: “Nhạc phu nhân, chúc mừng.”
Hạ Lan Tú Sắc cũng vội vã hùa theo, cười đến ngây thơ: “Bác Nhạc, chúc mừng bác cuối cùng cũng được đoàn viên với bác trai.”
Hạ Lan Phương Niên đứng đằng sau cánh gà, chỉ cảm thấy trái tim lạnh như băng!
Nhạc phu nhân chậm rãi uống hết ly soda, Yến Thanh Ti nhìn thấy cái bản mặt vô sỉ hèn hạ lại còn đê tiện đó của Nhạc Bằng Trình, âm thầm vươn tay siết chặt con dao ăn trên bàn. Cô không nhịn nổi, cô nhất định phải giết chết kẻ đê tiện này, Nhạc phu nhân đã giữ tay cô lại.
Nụ cười trên khoé môi Nhạc Thính Phong cũng dần dần trở nên lạnh lẽo, anh muốn đứng dậy nhưng cũng bị Nhạc phu nhân cản lại.
Tất cả mọi người, toàn bộ hội trường đều đang nhìn Nhạc phu nhân.
Những người đến tham gia bữa tiệc từ thiện này đều là những nhà trong giới thượng lưu của Lạc Thành, dường như mọi người đều biết chuyện dèm pha xôn xao dư luận năm đó của nhà họ Nhạc.
Cha ruột của Nhạc Thính Phong - Nhạc Bằng Trình vì một người phụ nữ mà vứt bỏ vợ con, xuất ngoại đến Mĩ, bao nhiêu năm cũng không thèm hỏi han vợ con một câu. Hơn ba mươi năm ở nước ngoài, trong khoảng thời gian đó, ông ta không về nước lấy một lần. Giò đây đã xa cách lâu như vậy, ông ta lại quay trở về, điều này có thể không khiến mọi người kinh ngạc được sao?
...