Chương 1891: Tên đàn ông cặn bã, mặt mũi của ông ở đâu!


...

Trong đó hai người đàn ông cầm súng đứng ở phía sau, mang một cái bao vải, tựa hồ ở trong túi chính là người.

Người đàn ông trung niên dang rộng tay ra, bộ dạng thật lòng xin lỗi, nói: "Xin lỗi, tôi thấy ngày hôm nay, các người có là ai cũng không thể đi được."

Mộ Dung Miên quét qua từng người bọn họ, ánh mắt dừng lại nhìn trên bao vải kia hai giây đồng hồ.

Tầm mắt của anh cuối cùng vẫn là dừng ở trên mặt người đàn ông trung niên cầm đầu, nói: "Ông Brown."

Người đàn đông trung niên cười nói: "Phu nhân tôi nói không sai, cậu quả thật là một thanh niên rất thông minh, xem ra, chuyện chúng ta sắp sửa nói đến sẽ rất thú vị."

Hắn chính là chồng của phu nhân Jones, ông Brown, một tên ngụy quân tử luôn ra vẻ đạo mạo, một tên chính khách hám lợi đen lòng, một lão già không chừa thủ đoạn nào.

Mộ Dung Miên châm biếm, nói chuyện vui vẻ? Còn không phải là một cuộc chiến ngươi chết tôi sống sao?

"Nói như thế nào để khiến cho tôi biết điều một chút, chắp tay đem toàn bộ gia sản chuyển nhượng, hay là nói việc ông báo thù cho vợ mình như thế nào?"

Anh dừng lại một chút, châm chọc nói: "Không đúng, thấy ông thế này, đoán chừng sẽ không báo thù cho vợ của mình đâu.”

Ông Brown cười vô cùng trí thức, nói: "Tôi có một bằng hữu rất có học thức đã nói với tôi rằng đàn bà chính là lá trên cây cây, năm nay rơi xuống, sang năm còn có thể mọc mới ra, cũng như dùng lời ở quốc gia các người mà nói, đàn bà chính là quần áo, nếu như đã mặc bẩn thì vứt bỏ đi mua cái mới dùng, không cần thiết phải giặt lại một lần nữa."

Mộ Dung Miên thật muốn dùng dao cắt cái khuôn mặt giả cười kia nát vụn, anh cũng không nói gì, đàn bà chính là một món đồ vật, sống chết không cần để ở trong lòng.

"Xem ra ông đang rất muốn cùng tôi nói chuyện thứ nhất." Trong lòng Mộ Dung Miên rất bình tĩnh, chỉ là anh cảm thấy thời gian dường như không còn sớm, cần phải trở về, nếu không khi Miên Miên tỉnh lại phát hiện anh không có ở đấy sẽ lại lo lắng.

Mộ Dung Miên vừa liếc mắt nhìn Mộ Dung phu nhân ngã trên mặt đất, ánh mắt đã mơ màng.

Trong lòng thở dài một tiếng, nếu như bà nhanh chóng chết đi thì cũng tốt, thế nhưng hết lần này tới lần khác đều như vậy, khiến cho anh không tránh được có chút do dự.

Brown khoát khoát tay, nói: "Không không không, tôi là chính khách, tôi không phải là thương nhân, đối với tôi mà nói, tiền cũng không trọng yếu, quan trọng là... làm thế nào dùng tiền để giúp tôi đạt được chức vị như tôi muốn, tôi không phải là bà ta, cho nên hai người chúng ta lúc này có thể đàm phán hữu nghị."

"Bảo tôi giúp đỡ ông sao?"

"Không sai, trợ giúp tôi thắng được tổng tuyển cử, chúng tôi có thể hỗ trợ để đôi bên cùng có lợi, chờ cậu giúp tôi thắng được tổng tuyển cử, tôi sẽ có thể giúp cậu kiếm nhiều tiền hơn, tôi dùng quyền lực trong tay giúp cậu khai thác rộng rãi thị trường mua bán, tôi có thể cung cấp cho cậu rất nhiều lợi ích, cậu cảm thấy như thế nào?"

Mộ Dung Miên thản nhiên nói: "Nghe có vẻ cũng không tệ."

"Nhìn xem, tôi đã nói chúng ta nói chuyện sẽ rất thú vị mà, chỉ cần cậu đáp ứng ký hiệp nghị này, tôi lập tức có thể để cậu mang theo mẹ của cậu rời đi. Tôi không phải là người đàn bà ngu xuẩn kia, đối với tôi mà nói, cậu rốt cuộc là ai cũng không quan trọng." Brown nở nụ cười, thoạt nhìn có chút hòa khí.

"Không tệ, vậy trên tay ông có thuốc giải độc không?"

Ông Brown nhún nhún vai: "Xin lỗi, cái này tôi cũng không có, chuyện này là tự bà ta làm, tôi cũng không biết."

"Vậy ông có mặt mũi nào nói chuyện cùng tôi đây?" Mộ Dung Miên miễn mở mắt ra, trong đôi mắt giễu cợt giống như dao găm bay qua.

"Cậu sống còn có thể mang thi thể bà ấy đi, chẳng lẽ như vậy không đã là tôi khoan dung cho cậu rồi sao?" Brown tiên sinh nhìn Mộ Dung Miên, nói ra lời vô sỉ như lẽ đương nhiên vậy.

...