...
Chương 752Tình yêu của ông ta còn sâu đậm hơn so với những gì mà em tưởng tượng
N
hạc Thính Phong cầm lấy tay của Yến Thanh Ti, nghiêm chỉnh nói: “Không, là do anh không đứng đắn, ý chí của anh quá yếu ớt, là do anh nhìn thấy em là có ý định đen tối trong đầu, con người của anh đúng là thứ không ra gì.”
Yến Thanh Ti rút tay ra: “Vậy thì em càng không thể ngủ với anh được, nhất định phải đề phòng con sói háo sắc như anh.”
Nhạc Thính Phong thấy tình hình không ổn, dứt khoát ăn vạ, ôm chặt lấy cô, nói: “Em không thể như thế được… Nếu mà em ngủ với mẹ anh nữa thì... em có còn cần đến ông chồng tương lai này nữa hay không?”
Yến Thanh Ti chọc chọc ngón tay lên đỉnh đầu Nhạc Thính Phong: “Trước thì cần, bây giờ đang có ý định không cần nữa.”
“Em dám…” Nhạc Thính Phong mặt mũi đen sì nói: “Em nhìn đi, em mang anh ra lật đi lật lại “ăn” bao nhiêu lần như thế, giờ em định quỵt luôn đấy hả, em muốn bội tình bạc nghĩa đấy à?”
Yến Thanh Ti bật cười thành tiếng, Nhạc Thính Phong mà đã lên cơn ấu trĩ, đúng là… đáng yêu chết đi được ấy!
Nhạc Thính Phong thấy cô cười lên là biết cô đã hết giận rồi.
Ôm lấy cô, anh nói: “Sau này anh sẽ cố gắng kiềm chế, hôm nay đừng giận nữa nhé? Em cũng đói rồi, chúng ta xuống nhà ăn sáng đi.”
Yến Thanh Ti không muốn động đậy: “Không đi được, không còn sức nữa rồi.”
“Anh xoa bóp cho em nhé?”
Yến Thanh Ti nghiêng đầu nhìn Nhạc Thính Phong, anh đang rất nghiêm túc xoa eo cho cô.
Người đàn ông này đã không còn cái dáng vẻ lạnh lùng ban đầu khi cô gặp anh nữa, giờ anh đã biết chăm sóc và quan tâm cô hơn, anh còn biết làm thế nào để khiến cô cảm thấy ấm áp hơn và cũng rất có trách nhiệm.
Yến Thanh Ti mở miệng hỏi: “Anh… không tò mò hôm qua em đã nói gì với Du Dực à?”
Nhạc Thính Phong cười: “Em muốn nói tự nhiên sẽ nói cho anh biết thôi.”
Nhạc Thính Phong dừng một lát rồi lại nói tiếp: “Tuy rằng anh rất rất muốn biết, dù sao em cũng một mình đi gặp người đàn ông khác, em nghĩ trong lòng anh có thể thoải mái được chắc? Chẳng qua, ai bảo anh tin em chứ?”
Yến Thanh Ti giơ tay véo véo má của Nhạc Thính Phong: “Xét thấy anh khiến cho người ta thích như thế, em đành… cố mà
kể cho anh nghe vậy.”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Em nói đi, anh nghe.”
“Du Dực yêu mẹ em, anh đã biết từ trước rồi. Hôm qua ông ta đến tìm em muốn em đưa ông ta đi gặp mẹ em, ông ta muốn thì em đưa ông ta đi. Lúc đầu em bài xích ông ta bởi em rất không thích người nhà họ Du, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của ông ta lúc đứng trước bia mộ của mẹ em thì em đã tin tình yêu của ông ta còn sâu đậm hơn so với những gì mà em tưởng tượng… Thực ra em vẫn không tin rằng trên thế giới này lại có thứ tình cảm sâu đậm đến vậy. Ông ta tìm mẹ em mười bảy năm, thậm chí ông ta còn không biết tên của mẹ em, nhưng lại vì bà mà không lấy vợ, sinh con. Trong suốt những năm tháng đó, chỗ dựa tinh thần của ông ta chính là mẹ em, nhưng mà… mẹ em đã chết rồi, tia hy vọng cuối cùng trong lòng ông ta cũng đã mất.”
Nhạc Thính Phong ôm lấy cô, cằm anh đặt lên bờ vai cô: “Em đồng tình với ông ta, phải không?”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Đúng, bởi nỗi đau đớn của ông ta bây giờ đều là những nỗi đau mà em đã từng trải qua, em biết nó khó chịu đến mức nào. Em may mắn lắm mới thoát khỏi nó, nhưng… ông ta… sợ rằng đến chết vẫn bị nó quấn lấy. Em cũng không biết ông ta bị như thế có đáng hay không nữa.”
Nhạc Thính Phong đặt một nụ hôn lên má của Yến Thanh Ti: “Đúng là đáng để đồng tình. Là một người đàn ông, anh nghĩ đối với ông ta mà nói, kết quả này tất nhiên là rất bi kịch, nhưng ít nhất so với việc đến chết cũng không tìm được người con gái mình yêu thì tốt hơn nhiều. Cái này cũng có thể coi như cầu được ước thấy, yêu có sâu đậm hay không, ai mà nói rõ được chứ?"
Yến Thanh Ti hỏi Nhạc Thính Phong: “Nếu như là anh, anh sẽ giống ông ta chứ?”
...