...
"Mày dám... nơi này chỗ nào cũng có người, mày có giết tao thì cũng chốn được…"
Yến Thanh Ti nhún nhún vai: "Cứ thử thì biết thôi, cô biết tính cháu mà, một khi điên lên thì cái gì cũng chẳng sợ."
Yến Như Kha hốt hoảng, cô ta biết Yến Thanh Ti không những là một kẻ điên mà còn là một con quỷ đội lốt người, khi điên lên rồi thì chẳng còn biết lí trí là gì.
Khi Yến Như Kha nghĩ cô ta sắp chết, thì nghe thấy âm thanh vật gì đó bị cắt xé, trước ngực bỗng dưng lạnh toát, vội vàng cúi đầu nhìn xuống đã thấy chiếc váy của mình bị cắt thành một đoạn dài. Cô ta giơ tay tóm lấy tay của Yến Thanh Ti nhưng lại nhanh chóng bị Yến Thanh Ti dẫm lên: "Yến Thanh Ti, mày muốn làm gì?"
Yến Thanh Ti vừa cắt vừa nói: "Cô lớn tuổi như vậy cần gì phải mặc quần áo nữa, như thế này mới hợp với khí chất của cô."
Một lát sau, chiếc váy trên người Yến Như Kha bị cắt thành những mảnh vụn, xong bị Yến Thanh Ti mang đi.
"Cô à hôm nay phải cảm ơn cô đã tới đây, nếu không cháu thật không biết tìm ai để trút giận hết, hi vọng cô có thể mạnh mẽ hơn Yến Minh Châu, sống lâu một chút... nếu không...cháu biết tìm ai chơi cùng đây."
Yến Thanh Ti huýt sáo, tâm trạng cũng nhẹ nhàng thoải mái hơn vừa nãy, đem đống vải rách rưới này vứt vào thùng rác, xoay người rời đi.
Kết quả là, mới đi được hai bước thì thấy Hạ Lan Phương Niên đang đứng trước cửa phòng WC nam, tâm tình vừa mới tốt lên lại biến sạch bách, coi như không thấy gì mà rời đi.
"Monica…"
Yến Thanh Ti nghe tiếng gọi đó vang lên từ sau lưng, bước chân lại càng nhanh.
Trên đời này vốn dĩ không có ai là Monica!
.....................
Vừa mới quay lại hội trường liền bị Nhạc phu nhân tóm lấy: "Cô chết trong WC đấy à, sao lại lâu như vậy."
Yến Thanh Ti tủm tỉm khoác lấy tay Nhạc phu nhân: "Bác lo cho cháu đấy à?"
Nhạc phu nhân trợn mắt nhìn cô: "Hừ...ai thèm lo cho cô, hôm nay con tôi dẫn cô đến đây, cô mà gây ra chuyện gì thì người mất hết mặt mũi là Nhạc gia chúng tôi đấy, có biết không?"
Yến Thanh Ti mím môi, hai mắt chớp chớp nhìn Nhạc phu nhân.
Nhạc phu nhân theo bản năng lùi về phía sau một bước: "Tôi không phải đàn ông, cô nhìn tôi như vậy làm gì...vô dụng thôi...cô...không lẽ lại..."
Yến Thanh Ti gật gật đầu, tỏ vẻ vô tội nói: "Bác, cháu..hình như lại gây ra chuyện lớn rồi, làm sao giờ?"
Nhạc phu nhân tức đến mức đỏ hết cả mặt: "Cô, cô, tôi đã sớm nói cái đứa yêu tinh như cô chỉ biết gây chuyện thôi mà......"
Còn chưa nói hết đã lôi cô đi tìm Nhạc Thính Phong, thấy anh ta đang nói chuyện với một số đối tác làm ăn bèn kéo sang một bên, nhỏ giọng nói: "Nhanh, nhanh, nhanh, nhân lúc chưa ai phát hiện, chạy mau."
"Mẹ, có chuyện gì gấp gáp vậy?"
Nhạc phu nhân trừng mắt nhìn Yến Thanh Ti: "Chuyện gì à, còn không phải chuyện tốt mà do con tiểu yêu tinh này gây ra, mau mau rời khỏi chỗ này...nếu để người ta phát hiện ra là không đi được đâu."
Trong lòng Yến Thanh Ti hiện giờ đột nhiên có một cảm giác không biết nên diễn đạt thế nào, nghèn ngẹn, âm ấm và chua xót.
Nhạc phu nhân vốn có thể mặc kệ cô mà lôi kéo Nhạc Thính Phong chạy như thế có xảy ra chuyện gì cũng chẳng ảnh hưởng tới Nhạc gia bọn họ. Nhưng bà, ngay cả hỏi cũng chẳng hỏi mà đã lôi kéo cô chạy.
"Mẹ, đừng có gấp, trước hỏi xem Yến Thanh Ti gây ra cái gì đã, mà Nhạc gia chúng ta mà phải sợ người khác gây khó dễ à?"
"Nói đi, chuyện tốt cô vừa làm là cái gì?" Nhạc phu nhân giờ mới nhớ ra là quên chưa hỏi Yến Thanh Ti gây ra chuyện gì.
"Tôi..."
Yến Thanh Ti gãi gãi mũi: "Tôi chỉ... lột quần áo của Yến Như Kha ra thôi mà."
...