...
Ngày mai bà ấy đi rồi, cho nên hôm nay ông phải tới, hơn nữa đã tới thì sẽ không đi.
Trên cổ Hạ An Lan đã bị cào mấy cái, ông buông Nhạc phu nhân ra, ngồi dựa vào đầu giường, thân thể cao to dựa sát vào Nhạc phu nhân, giống như chắn ở trước mặt bà, vĩnh viễn không thể nào vượt qua được.
Ông chậm rãi cởi từng cúc áo, động tác tao nhã, vô hình trung lộ ra một loại dụ hoặc trí mạng.
Nhạc phu nhân cắn môi, trong lòng chửi thầm một tiếng, còn muốn câu dẫn bà ư? Xí… Bà là người dễ bị quyến rũ đến thế à? Định lực của bà cực kỳ tốt đấy.
Nhạc phu nhân vụng trộm ngắm Hạ An Lan, mẹ nó, thật đúng là rất quyến rũ, không trách ông ta tự tin như thế…
Bà vội vàng vuốt áo ngủ xuống, xác định trên người không còn chỗ nào hở hang mới hất cằm: “Đúng thế, ngày mai tôi đi rồi, chờ tôi đi rồi, hừ… Tôi sẽ đi tìm vài tên phi công trẻ, thích loại nào có loại đó, nhưng tuyệt đối sẽ không chọn loại mặt người dạ thú như ông.”
Vừa dứt lời thì người đã nặng trịch, Hạ An Lan xoay người đè lên bà, đôi mắt ông tối đen, lộ ra hàn ý lạnh như đêm: “Bà có thể thử xem.”
Thanh âm bình tĩnh không nửa phần tức giận, không có cảm tình, nghe qua cứ như đang trò chuyện bình thường vậy.
Nhưng không hiểu sao Nhạc phu nhân lại thấy lạnh người, nhưng bà vẫn cứng cổ nói: “Tôi sẽ thử… Tôi sẽ thử ngay lập tức. Chẳng những muốn thử mà còn phải thử thật nhiều. Ông nghĩ ông là ai, ông không phải chồng tôi thì lấy tư cách gì quản lý tôi, ông dựa vào cái gì chứ?”
Nhạc phu nhân tâm loạn như ma, Hạ An Lan bữa nay quá dọa người rồi.
Ông ấy làm cho bà cảm thấy lúc nào mình cũng có thể mất mạng vậy.
Hạ An Lan không nói chuyện, nhìn bà chằm chằm một hồi làm Nhạc phu nhân cả người toát mồ hôi lạnh.
Đột nhiên, Hạ An Lan nói: “Tới Cục dân chính đi.”
Nhạc phu nhân nhất thời không biết phản ứng thế nào: “Hở? Làm… làm gì?”
“Đăng kí.” Hạ An Lan đứng dậy, xuống giường, lại đóng cúc áo vào.
Tròng mắt Nhạc phu nhân suýt nữa thì rớt ra ngoài: “Ha ha… Nửa đêm ông phát bệnh gì thế hả, giờ này còn người sao?”
Hạ An Lan liếc nhìn bà một cái: “Vậy thì bảo họ mở cửa là được.”
Biểu tình của Hạ An Lan bình tĩnh tựa hồ như đang muốn nói: Bà có lo lắng thì cũng đừng lo lắng chuyện vớ vẩn này.
“Ực.” Nhạc phu nhân nuốt vào một ngụm nước miếng, ông giỏi, ông trâu bò, đối với ông chuyện này là chuyện nhỏ.
Nhạc phu nhân lại một lần nữa quấn chặt chăn thành một cái kén, rúc đầu vào trong: “Ông… Ông tăng ca thì kệ xác ông, tôi không đi? Vì sao tôi phải đi đăng kí với ông chứ? Ông nói muốn đăng kí là đăng kí, ông coi tôi là cái gì hả? Ông tưởng ông đẹp thì có thể lừa gạt tôi dễ dàng như thế sao? Tôi không phải tiểu cô nương mười bảy, mười tám tuổi, tùy tiện bị ông mê hoặc là muốn sống muốn chết theo ông. Tôi nói rồi, tôi không thích ông.”
Trong lòng Nhạc phu nhân cực kỳ mất tự nhiên và mâu thuẫn, lại còn tự ti, cảm thấy bản thân mình rất ổn.
Bà không muốn tùy tiện quyết định nửa đời sau của mình như thế, trước đây vì gặp phải tên khốn như Nhạc Bằng Trình mà bà đã mất hết tin tưởng vào hôn nhân rồi.
Nhất định bà sẽ không tùy ý gả cho một người nào khác nữa.
Hạ An Lan rất vĩ đại, bà biết, nhưng bà cũng không thể vì thế mà cứ gả cho ông ấy được.
Tại sao chỉ vì ông ấy muốn mà bà phải thế chứ?
Tuy rằng… bà cũng có chút hảo cảm với ông ấy, nhưng cũng chỉ có một chút thôi. Chút hảo cảm đó thật sự không đủ để bà tùy tiện quyết định hạnh phúc tuổi già của mình. Hôn nhân này nọ, bà đã sớm mất hết niềm tin vào nó rồi.
...