Chương 1701: Mỗi lần hôn cô đều hôn như thể đây là lần cuối


...

Mộ Dung Miên cắn cánh môi mềm mại của Quý Miên Miên, anh chỉ muốn nuốt chửng cô vào bụng, như thế vĩnh viễn sẽ không rời xa nhau nữa.

Mỗi lần hôn cô anh đều hôn như thể đây là lần cuối cùng vậy.

Anh muốn ở cùng cô tới hết đời, anh muốn mỗi ngày đều ôm cô đi vào giấc ngủ, mỗi ngày cùng tỉnh dậy và ngắm mặt trời mọc, khát vọng đơn giản như vậy nhưng trong lòng Mộ Dung Miên lại cực kỳ xa vời.

Giờ muốn ôm cô lên cũng là một điều khó khăn.

Thật lâu sau, áo trên người Quý Miên Miên đã rơi xuống, bên hông lạnh lẽo, lý trí cũng theo đó khôi phục một chút. Nhớ tới lời của Lí Nam Kha là không được để cho anh vận động kịch liệt, chuyện đó… hình như cũng tính là vận động mạnh đúng không?

Quý Miên Miên tuy rằng sắp không khống chế nổi mình, nhưng nghĩ tới đây thì lập tức lui lại sau, dứt khoát rời khỏi môi Mộ Dung Miên.

Hai tay cô vòng ôm lấy cổ Mộ Dung Miên, ngửa đầu nhìn anh, thở dốc: “Em… làm cơm cho anh rồi, anh có muốn ăn chút gì không?”

Mộ Dung Miên vuốt ve gương mặt ửng hồng của Quý Miên Miên, khóe môi nở nụ cười nhẹ, gật đầu: “Ừ, được…”

Quý Miên Miên vội vàng đứng lên: “Vậy em đi hâm nóng lại một chút.”

Nhưng cô đã quên mình vừa mới bị hôn tới quên trời quên đất, trên người đã chẳng còn chút khí lực nào, hai chân vừa đứng lên thì đầu gối đã khụy xuống, thiếu chút nữa ngã nhào ra đất.

May mắn được Mộ Dung Miên đỡ lên, để cô ngồi xuống, hôn lên trán cô một chút: “Để anh làm, em ngồi chơi đi.”

Quý Miên Miên đỏ mặt.

Mộ Dung Miên đem đồ ăn trên bàn đi vào bếp, mở tủ lạnh lấy mì sợi ra.

Anh từ trong phòng bếp đi ra, nói: “Đi sang nhà Lãnh Nhiên xem còn trứng gà không?”

Quý Miên Miên gật đầu: “Có, để em đi lấy.”

Vừa rồi nấu ăn cô lấy nguyên liệu bên nhà Lãnh Nhiên. Cô và Mộ Dung Miên ở phim trường hơn một tháng, đồ ăn trong tủ lạnh đã hết hạn cả, giờ này cũng không đi mua được, vì vậy cô đành phải lấy bên nhà Lãnh Nhiên về dùng tạm.

Lãnh Nhiên hiện tại đã về nhà đón năm mới cùng cha mẹ.

Quý Miên Miên nhanh chóng mang trứng gà về, cầm vào bếp.

Cô đứng ở một bên nhìn Mộ Dung Miên thuần thục ốp hai cái trứng gà, động tác giống hệt trước đây.

Quý Miên Miên si ngốc nhìn sườn mặt của Mộ Dung Miên, dù vẻ mặt có thay đổi cũng có sao đâu, anh vẫn là anh mà thôi.

Quý Miên Miên giang tay ôm lấy anh từ đằng sau: “Thơm quá, quả nhiên cơm anh làm vẫn ngon nhất.”

Mộ Dung Miên vỗ vỗ tay cô: “Xong rồi, mang đồ ăn ra đi.”

“Ừ.”

Quý Miên Miên ngoan ngoãn đem đồ ăn tới, lại chạy vào bếp lấy đũa.

Đã hơn một giờ sáng, hai người ngồi trước bàn ăn, đồ ăn nóng hầm hập.

Đồ ăn Quý Miên Miên làm không thể so sánh được với đồ ăn của Mộ Dung Miên, hơn nữa hôm nay lúc nấu cơm, tâm tình của cô rất loạn, hương vị thật sự là rất khó ăn.

Thấy Mộ Dung Miên ăn mà mặt không đổi sắc, cô nghĩ chắc hương vị cũng tạm được, nhưng vừa đút một miếng cà tím vào liền lập tức nhổ ra.

Vừa ngọt vừa chua, hương vị này đến chính cô cũng không biết mình làm thế nào mà được, tám phần là nhầm đường với muối, nhầm dấm với nước tương.

Quý Miên Miên ăn vào một miếng đã cảm thấy muốn khóc, nhưng Mộ Dung Miên ăn vẫn không thay đổi sắc mặt, cô vội vàng ngăn anh lại rồi đổ luôn thức ăn mình làm đi.

...