...
"Mấy ngày hôm trước ai đã từng nói với tôi rằng mình đã yêu thầm bác tôi mấy chục năm ý nhỉ? Bảo là chỉ cần bác tôi cười với bà một cái thì bảo bà làm gì bà cũng đồng ý! Ôi chà, tình yêu sâu đậm biết bao nhiêu, thế mà bây giờ ngoắt một cái bảo thay đổi là thay đổi luôn rồi? Ôi chao ơi… cái thứ tình yêu này của bà thật quý hoá quá đấy! Tôi thật không thể không giơ ngón tay cái lên mà khen bác tôi, mắt nhìn người của bác ấy quá chuẩn, không coi trọng bà, nếu không sẽ giống chồng bà bây giờ, đen đủi biết bao.”
Lần này thì mặt Du Khiên hoàn toàn tái mét, sa sầm.
Ông ta nói: “Bây giờ hình như chúng ta đang lạc đề rồi thì phải? Chúng ta đang nói về chuyện Như Sương hãm hại Yến Thanh Ti, vậy được thôi, các người giao bằng chứng xác thực ra đây, bằng không thì các người đang cố ý hãm hại Như Sương.”
Ngự Trì nói: “Bây giờ mà lấy chứng cứ ra thì người bị nghi ngờ nhiều nhất vẫn là Du phu nhân.”
Thực ra, cũng chỉ thiếu một cái chứng cớ trực tiếp, về cơ bản mọi thứ đều có thể xác định.
Du Khiên cười lạnh: “Kẻ tình nghi ư? Thế chẳng phải là vẫn chưa xác định được đúng không? Trong tình huống vẫn chưa xác định rõ mà các người lại đối xử với cô ấy như vậy, có phải là quá đáng quá rồi hay không?”
Hạ An Lan nói một cách sâu xa: “Ông nghĩ trong cái nhà này ông có tư cách để chất vấn ư?”
“Tôi…” Du Khiên lúc này thật không biết nên nói gì nữa, đứng trước mặt Hạ An Lan, dường như ông ta chính là một hạt bụi trên mặt đất.
Từ rất nhiều năm về trước, từ lần đầu tiên Du Khiên gặp Hạ An Lan, thực ra lúc đó ông ta đã không ưa gì Hạ An Lan. Vào thời điểm đó, Hạ An Lan vẫn chưa phải là Tổng thống, nhưng đáng sợ là kể là lúc đó đi chăng nữa, Hạ An Lan vẫn có khả năng khiến ông ta cảm thấy bản thân mình trở nên hèn mọn nhỏ bé.
“Tiễn khách, giờ đã muộn rồi, chúng tôi phải nghỉ ngơi.”
Ngự Trì bước đến: “Xin mời.”
Vẻ mặt của Du Khiên rất khó coi, nhưng dù ông ta có muốn gây ồn ào thế nào đi nữa thì ở nhà họ Hạ này ông ta cũng chẳng làm gì được. Nếu như bây giờ ông ta mà không đi thì sẽ bị đám cận vệ ném ra ngoài.
Du Khiên nhìn về phía Hạ Như Sương, thở dài một tiếng. Bọn họ là vợ chồng mấy chục năm, ông ta cũng có tình cảm thật sự với Hạ Như Sương, nếu như không phải tình huống trước mắt thực đã hết cách, ông ta sẽ không bỏ lại bà ta mà đi.
Hạ Như Sương gật đầu với Du Khiên: “Mọi người cứ về trước đi, em trong sạch, trong lòng em không sợ gì hết.”
Yến Thanh Ti trợn mắt khinh bỉ, Hạ Như Sương đúng là một con mụ cứng đầu cứng cổ, đến lúc này rồi mà vẫn không chịu nói thật.
Du Khiên nói với Hạ An Lan: “Tuy nhà họ Du chúng tôi không so được với nhà họ Hạ, nhưng bây giờ cũng coi như là có chút ảnh hưởng trong xã hội. Phu nhân của nhà chúng tôi bị các người giam giữ như vậy là không thể nào chấp nhận được, tôi hy vọng các người có thể sớm cho tôi một câu trả lời thoả đáng.”
Hạ An Lan nói: “Nhà họ Hạ không cần phải cho ông câu trả lời nào cả.”
Du Khiên cảm thấy như thể mình vừa mới bị người ta vả cho một phát, đau buốt!
Ông ta đang định nói gì đó nhưng thân hình to lớn một mét chín của Ngự Trì đã đứng trước mặt ông ta, đằng đằng sát khí, thực sự khiến cho người ta có chút hoảng sợ.
Du Khiên vẻ mặt chán chường bị người ta “mời” ra ngoài, hai người em của ông ta cũng cất bước theo sau, Du Dực đi cuối cùng. Yến Thanh Ti muốn nói với ông vài câu, nhưng có Du phu nhân ở đây nên cô chỉ có thể nhìn ông đi mất, trong lòng có chút tiếc nuối.
Đợi đến khi người nhà họ Du đã đi về hết, Yến Thanh Ti mới vẫy tay gọi người hầu đến đưa Hạ lão thái đi nghỉ, hôm nay giằng co mãi cũng muộn rồi.
“Bà ơi, sắc mặt của bà không được tốt lắm, mau về nghỉ ngơi đi, ngày mai bà đừng dậy sớm quá nha.”
Hạ lão thái gật đầu: “Được, mấy đứa cũng đi nghỉ ngơi đi.”
Du phu nhân đứng thẳng dậy nói với mọi người: “Chú, cô, con trong sạch, con không làm gì cả, xin chú và cô hãy tin con. Con mong anh Lan sẽ điều tra rõ ràng chuyện này và trả lại sự trong sạch cho con.”
Yến Thanh Ti cười lạnh: “Không cần bà nói, chuyện này tôi cũng phải làm cho ra ngô ra khoai. Mà không chỉ chuyện này, còn rất nhiều chuyện khác nữa tôi cũng phải điều tra cho rõ ràng. Du phu nhân, tôi muốn xem xem rốt cuộc trên người bà đang đội bao nhiêu lớp da đấy!”
...