...
Cái tát vang dội làm cho Yến Thanh Ti cảm thấy mặt mình sắp thành đầu heo rồi.
Trong lòng cô thầm nghĩ, chờ đó, đừng để lão nương bắt được mày, nếu không tao sẽ lột luôn da mặt mày ra.
Yến Thanh Ti liếm liếm máu nơi khóe miệng: “Người ngu xuẩn thì luôn luôn thẹn quá hóa giận.”
Cô nhún nhún vai: “Anh cũng thấy đấy, bên cạnh tôi có ba trợ lý, người nào cũng có thể yên lặng không một tiếng động đi vào chỗ ở của anh, có người còn làm dây điện cháy được. Mà bên cạnh tôi cũng không hẳn chỉ có ba người đó.”
“Đội hộ vệ của bác tôi đã sớm mai phục xung quanh rồi, cho nên tôi mới để mặc anh ra tay, muốn nhân cơ hội này túm lấy anh và cả nhà họ Tằng các anh. Anh tưởng tôi và bác tôi không biết, Tằng gia vẫn luôn muốn hạ bệ ông ấy, lần này có cơ hội tốt như thế… sao chúng tôi có thể buông tha chứ?”
Yến Thanh Ti biết, muốn làm cho một người tin tưởng thì phải bóc trần hết tâm tư của người đó ra. Có một số việc càng vòng vo phức tạp càng tốt.
Cô thấy vẻ mặt Tằng Niệm Nhân nhanh chóng xảy ra biến hóa, trong lòng cô biết, hắn đã tin lời mình nói rồi.
Tâm tư Tằng Niệm Nhân nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ lời nói của Yến Thanh Ti.
Hắn nhìn vẻ mặt không hề sợ hãi của Yến Thanh Ti, trong lòng không xác định được lời của cô là thật hay giả.
Trong xe đột nhiên yên tĩnh tới quỷ dị.
Đột nhiên, Tằng Niệm Nhân túm lấy cổ Yến Thanh Ti: “Yến Thanh Ti, cô tưởng cô nói thế mà tôi sẽ tin sao? Hạ An Lan nếu thương cô như thế thì sẽ để cô đơn độc mạo hiểm sao? Cô nói cũng hay lắm, suýt chút nữa tôi đã mắc bẫy của cô rồi.”
Khí lực của hắn rất lớn, tựa hồ sắp bóp chết cô tới nơi.
Yến Thanh Ti hô hấp khó nhọc, cô vẫn giả bộ thong dong, cười nói: “Cái đó, tùy anh thôi, anh tin hay không tin đều được. Dù sao, cuối cùng sự thật vẫn sẽ được chứng minh tôi là người nói thật, còn anh chỉ là một tên ngu xuẩn đáng thương, chân đã bước vào đường chết mà còn không biết.”
Tằng Niệm Nhân chỉ muốn thử Yến Thanh Ti một chút, không ngờ… “Được… Được… Nếu phải chết, vậy thì cô đi cùng tôi là được.”
Khí lực trên tay càng lúc càng lớn, Yến Thanh Ti thở càng lúc càng khó khăn, không khí trong phổi đã hết.
Nhưng trong lòng Yến Thanh Ti không hề sợ hãi, cô cảm thấy Tằng Niệm Nhân chỉ đang muốn thử mình, xem cô nói thật hay giả mà thôi.
Mặt Yến Thanh Ti dần dần đỏ lên, nhưng khóe môi vẫn treo vẻ tươi cười.
Cô bày ra một bộ tôi đây không sợ, dù sao anh cũng sẽ chết còn tôi thì không, điều đó càng làm cho tâm tình Tằng Niệm Nhân không yên.
Cha hắn từng nói qua về thủ đoạn của Hạ An Lan, bằng không sao đến giờ Tằng gia vẫn còn bị áp chế ở một cái tỉnh nho nhỏ chứ?
Nếu thật sự là quỷ kế của Hạ An Lan, vậy thì… hậu quả thật đáng sợ.
Nói không chừng, lần này Tằng gia gặp tai ương ngập đầu.
Tằng Niệm Nhân cũng không phải người ngu, trong lòng hắn nhanh chóng vận động. Nếu thả Yến Thanh Ti ra, chưa chắc Hạ An Lan đã buông tha cho bọn họ, không bằng…
Tằng Niệm Nhân cười rộ lên: “Không… thiếu chút nữa thì tôi quên mất… còn có biện pháp khác…”
Trong lòng Yến Thanh Ti căng thẳng.
Tằng Niệm Nhân buông cổ Yến Thanh Ti ra, ngón tay hắn cũng đỏ lên, nói: “Chậc, là tôi không tốt, sao lại dùng biện pháp thô bạo như thế đối xử với mỹ nữ chứ?”
...